Phòng Ngôn níu lấy cánh tay Vương thị: “Tuyệt quá mẹ ơi, con thích màu vàng nhạt này, nhớ dùng màu này may cho con một bộ là được. Con còn đang lớn, may một bộ thôi. Cấp cho đại tỷ may thêm mấy bộ, mỗi màu một bộ, dù sao vải cũng nhiều, đủ dùng mà.”
Phòng Đại Ni cười nói: “Ta may nhiều vậy làm gì.”
Vương thị nói: “Mẹ không thiên vị đâu, cho hai chị em con mỗi người một màu, may một bộ, ta xem vải này vẫn còn dư nhiều.”
Phòng Ngôn và Phòng Đại Ni nhìn nhau, đều vui vẻ cười rộ lên. Không có nữ hài tử nào mà không thích quần áo mới tươi sáng, đặc biệt là chất vải này trông còn rất tốt.
Xem xong đồ vật trong kho, họ lại phân loại những thứ đặt chưa đúng chỗ, và bảo hạ nhân dọn dẹp những thứ có thể dùng ngay ra.
Lúc này, Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang đang ở trong thư phòng.
Phòng Đại Lang nói: “Nhị Lang, đệ có tính toán gì không? Về phương diện khoa cử, bản thân đệ nghĩ thế nào? Nếu có ý tưởng gì thì có thể nói với đại ca một tiếng. Nếu không muốn đọc sách nữa, hoặc muốn đi làm chuyện khác, cũng nói với đại ca.”
Phòng Nhị Lang có thể cảm nhận được đại ca mình muốn nghe lời thật lòng, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Đại ca, nói thật, ban đầu ta thực sự không thích đọc sách. Lúc nhỏ thấy cha làm mấy món đồ, ta vô cùng tò mò, cũng muốn tự tay làm thử. Cảm thấy sau này làm một người thợ mộc cũng rất tốt.”
[Truyện được đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747204/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.