Trịnh Kiệt Minh vẻ mặt thán phục: “Ta thật sự bội phục nhị ca, mới có ba năm ngắn ngủi, huynh đã mở được sáu bảy cửa tiệm.”
Phòng Nhị Hà khiêm tốn: “Vận may thôi, đều là vận may.”
Trịnh Kiệt Minh là thật sự vô cùng bội phục Phòng Nhị Hà, chỉ trong ba năm, mở bảy tám chi nhánh, tiệm nào cũng có lời, một năm thu nhập cả vạn lượng bạc, trong nhà chỉ riêng người hầu đã có mấy chục người. Trong nhà còn có trăm mẫu ruộng tốt. Hơn nữa hai người con trai đều thi đỗ tú tài, trong đó một người năm nay còn thi đỗ cử nhân.
Gia đình như vậy đừng nói ở huyện thành, mà ở phủ thành cũng có thể đứng vững.
Chỉ là, nhà bọn họ vẫn cứ ở trong thôn, còn thường xuyên tự mình động tay làm một số việc. Hiện tại có tiền có địa vị mà vẫn có thể giữ được bản tâm ban đầu, thật sự khiến người ta không phục không được.
“Nhị biểu ca, nếu huynh không chịu khó làm lụng, làm gì có vận may như vậy. Cho nên a, con người vẫn là phải từng bước một làm việc thực tế.”
“Lời này của Kiệt Minh nói rất đúng, chúng ta làm việc, đều phải kiên định một chút.”
Hai người đang nói chuyện, thì nghe bên ngoài hình như là lễ vật của Đồng gia đã tới.
Phòng Nhị Hà thầm nghĩ, việc làm ăn ở phủ thành của bọn họ là nhờ Đồng gia chiếu ứng mới đứng vững được, không ngờ lần này Đồng gia lại cũng gửi lễ vật tới.
Trịnh Kiệt Minh nói: “Đồng lão gia là một thương nhân có uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747203/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.