Bất quá, bọn họ tiêu xài cũng lớn, cuối cùng số tiền rơi vào tay nhà Phòng Nhị Hà cũng chỉ có ba bốn ngàn lượng bạc. Bởi vì, dù sao năm nay đã thêm mấy khoảnh đất, nhà kính lại mua thêm một ít, hơn nữa, trên cây ăn quả cũng làm thêm mấy cái nhà kính. Những thứ này đều phải tiêu tốn một hai ngàn lượng bạc.
Tính xong sổ sách, ngày hôm sau, Phòng Nhị Hà liền phát cho tất cả hạ nhân mỗi người một bao lì xì thật lớn.
Ngày mai là giao thừa, nhà Phòng Nhị Hà cũng muốn dán câu đối xuân, việc dán câu đối xuân này, là chuyện mà Phòng Nhị Lang thích làm nhất.
Phòng Đại Lang năm nay cũng không viết câu đối xuân, đem nhiệm vụ quang vinh này giao cho Phòng Nhị Lang. Phòng Nhị Lang vui vẻ không thôi, viết xong, Phòng Nhị Lang liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân đi dán. Chỉ tiếc, Phòng Nhị Lang tuy viết rất nhiều, nhưng vẫn không dán đủ một phần mười số lượng trong nhà.
Lúc này hắn mới hiểu vì sao đại ca hắn lại giao nhiệm vụ này cho hắn! Biết được chân tướng, nước mắt hắn thật sự muốn chảy xuống.
Phòng Nhị Hà nhìn bộ dạng của Phòng Nhị Lang, cười lắc đầu, nói: “Nhị Lang, đại ca con trêu con đó, phần còn lại con không cần viết nữa. Bởi vì năm nay nhà chúng ta phòng ốc nhiều, câu đối dán cũng nhiều, cha đã sớm mua sẵn rồi.”
Phòng Nhị Lang nhìn Phòng Ngôn đang cười đến thấy răng không thấy mắt, lại nhìn đại ca hắn đang cười nhàn nhạt, rồi lại nhìn xấp câu đối dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747135/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.