Phòng Đại Lang nhìn sổ sách, lắc lắc đầu: “Không đúng, đây không thể là nguyên nhân muội kiếm được nhiều tiền như vậy. Cho dù là như vậy, muội cũng không có khả năng kiếm được nhiều tiền thế, nhiều lắm là hơn hai ngàn lượng. Hẳn là còn có lý do khác? Từ sổ sách mà xem, bắt đầu từ tháng mười, mỗi tháng đầu tháng muội đều sẽ có thêm một khoản tiền, cuối tháng lại có một khoản chi ra. Số tiền này cũng không phải nhỏ, một khoản hơn hai trăm lượng, một tháng là 400 lượng. Ba tháng là một ngàn hai trăm lượng.”
Nói xong, Phòng Đại Lang ngẩng đầu lên nhìn Phòng Ngôn, hỏi: “Cho nên, Ngôn tỷ nhi, chỗ tiền này của muội là tiền gì?” Phòng Nhị Hà cũng nhìn thoáng qua chỗ Phòng Đại Lang chỉ: “Đúng là, chỗ này có chút kỳ lạ.” “Ai nha, con còn chưa kịp nói, đã bị các huynh phát hiện rồi.” Phòng Ngôn không hề có vẻ xấu hổ vì bị vạch trần, nàng vốn dĩ đã định nói ra, “Chỗ tiền này, là tiền đặt cọc và tiền thanh toán cuối cùng của chưởng quỹ huyện bên cạnh nhập hàng từ chỗ con.”
Phòng Nhị Hà kinh ngạc: “Nhị Ni, mấy chuyện này sao con không nói với cha?” Phòng Ngôn nói: “Cha, cửa hàng này nếu ngài đã giao cho con, con tự nhiên là phải làm cho tốt. Chuyện như vậy cũng không tính là đại sự gì, liền không nói với ngài.” Phòng Nhị Hà có chút sợ hãi: “Vạn nhất con bị người khác lừa thì làm sao bây giờ?”
Phòng Ngôn nói: “Cha, ngài yên tâm là được, là Phòng Tứ ra mặt, hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747134/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.