Phòng Ngôn vừa mới đang cùng Đồng thiếu gia hỏi thăm gạo và mì ở đây bao nhiêu tiền một cân, so với huyện thành của bọn họ thì thế nào. Sau đó còn nhân cơ hội nhìn nhìn người qua lại dưới lầu. Lúc này vừa nghe Vương quản sự nói, cũng hiểu bọn họ vừa nói đến chuyện gì. Nàng nhíu nhíu mày, suy nghĩ về vấn đề giá cả.
Nếu Đồng gia một ngày có thể cần 500 quả, như vậy có thể giải quyết vấn đề của nhà họ, bọn họ nhượng bộ một chút lợi nhuận cũng đúng. Chỉ là, nói như vậy, chi bằng bán ở cửa hàng nhà mình, luộc chín còn có thể bán một văn rưỡi một quả. Chẳng qua là nuôi ít gà đi một chút thôi, như vậy bọn họ còn có thể rảnh tay ra làm chút chuyện khác.
Nghĩ thông suốt, Phòng Ngôn nhìn về phía Phòng Nhị Hà. Không đợi nàng truyền tín hiệu, chỉ nghe Đồng Cẩm Nguyên nói: “Nhà Phòng lão bản một ngày có thể cung cấp 500 quả trứng gà không? Đều là trứng trong ngày?” Phòng Nhị Hà nói: “Có thể. Bảo đảm là tươi mới.”
Đồng Cẩm Nguyên nghe xong liền gật đầu với Vương quản sự. Kỳ thật Vương quản sự cũng định đáp ứng, chỉ là quen thói muốn mặc cả thôi. Hơn nữa, xem bộ dáng của Phòng lão bản, cũng chưa chắc không giảm giá được. Chỉ là, không đợi hắn hảo hảo biểu hiện một phen, thiếu gia nhà mình đã không cho hắn làm vậy. Thật không biết đại thiếu gia trong lòng đang nghĩ gì. Vấn đề vừa rồi hỏi cũng không có hàm nghĩa gì đặc biệt.
Bất quá, thôi vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747124/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.