Buổi chiều, Tôn Bác đi tới nhà Phòng Đại Lang. Đối với sự xuất hiện của Tôn Bác, Phòng Đại Lang vô cùng kinh ngạc. Buổi sáng hắn mới vừa đi nhà bọn họ, sao buổi chiều Tôn Bác liền lại tới nữa. Tôn Bác cũng không phải đi tay không, còn mang đến cho Phòng Đại Lang một ít quà tặng.
“Đây là tổ mẫu nhà ta tặng, nói là rượu nho vô cùng ngon, cũng biết thứ này quý trọng, nên đáp lễ một ít.” Phòng Đại Lang chối từ vài câu, liền cho Phòng Ất đem đồ vật cất vào. Nói chuyện vài câu, Tôn Bác hỏi Phòng Đại Lang còn có rượu như vậy không, nhị thúc hắn muốn mua một ít.
Phòng Đại Lang vừa nghe nhị thúc của Tôn Bác, nhướng mày, nhị thúc của Tôn Bác thì Phòng Đại Lang có biết, là làm quan ở kinh thành. Bởi vì ông nội của Tôn Bác là con vợ lẽ, nhà bọn họ ở kinh thành phải dựa vào dòng chính để sinh tồn, quan không lớn bằng Hộ Bộ thị lang. Hình như là một chức quan ở Lễ Bộ.
Có thể giúp đỡ người như vậy tự nhiên là tốt, chỉ là rượu loại này tiểu muội nhà mình ủ thành công thật đúng là không nhiều lắm. Hiện giờ lại đem nho trên thị trường thu mua về, chỗ nho này chất lượng không đồng đều, tự nhiên không ngon bằng nho trong nhà ủ ra.
Nghĩ đến đây, Phòng Đại Lang nói: “Mậu Chi huynh nếu nói là loại rượu nho như hôm nay, thì năm nay là không còn nữa. Nhưng rượu nho có khẩu vị kém hơn một chút thì vẫn đang ủ. Bởi vì là lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747121/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.