Phòng Đại Lang nghe Phòng Ngôn giải thích, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút, nói: “Ừm, ngày mai đại ca đi là được, muội không phải nói nho sắp hết rồi sao, vậy muội mau đi làm chuyện chính đi. Đại ca vừa lúc ngày mai không có việc gì.” Phòng Ngôn cười nói: “Vâng, đại ca.”
Ngày hôm sau Phòng Đại Lang đi đến nhà Tôn Bác đưa rượu nho, tự nhiên là không nói ra vì Tôn Bác giúp đỡ mới ủ ra được, cũng không nói là Phòng Ngôn ủ, chỉ nói Phòng Nhị Hà ở nhà không có việc gì, ủ ra được rượu nho, nghe nói rượu này uống đối với thân thể rất tốt, phụ nhân cũng có thể uống, cho nên mang qua cho lão phu nhân nếm thử. Tôn Bác nghe xong vô cùng cảm động, mang qua cho Tôn lão phu nhân.
Tôn lão phu nhân lúc ăn cơm mang ra, rót cho mỗi người một ít, nói: “Đây là rượu gì, ngọt ngọt, còn có một tia mùi rượu.” Vừa lúc Tôn Cát Hành xin nghỉ về nhà thăm Tôn lão phu nhân, ngửi ngửi, lại nếm một ngụm, nói: “Là rượu nho, thế mà còn ngon hơn cả rượu ta uống ở quốc yến. Mẫu thân lấy được từ đâu vậy, chắc là đắt lắm.” Nói xong, Tôn Cát Hành lại tinh tế nhấm nháp một ngụm.
Tôn lão phu nhân kinh ngạc: “Loại rượu này thế mà trân quý như vậy sao?” Tôn Cát Hành gật gật đầu: “Đúng vậy, rất là trân quý. Mẫu thân khi nào cũng thích loại rượu này. Loại rượu này phụ nhân uống nhiều một ít cũng tốt. Ta nghe nói nương nương Quý phi trong cung ngày thường thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747120/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.