Phòng Nhị Lang vốn dĩ chỉ nói giỡn, kết quả bị Phòng Đại Lang nói như vậy, giống như hắn thật sự muốn tiền của tiểu muội mình. Hắn vội vàng nói: “Đại ca, ta đâu có cần dùng tiền, ta là thấy tiểu muội một bộ dáng hám tiền, muốn trêu muội ấy thôi.” Không ngờ, Phòng Đại Lang lại thật sự nhân chuyện này phát biểu ý kiến.
“Ngôn tỷ nhi, nhị ca ngươi nói cũng đúng. Tiền bạc nhiều người sờ qua như vậy, không sạch sẽ lắm. Hơn nữa, Tết Trung Thu qua rồi, trong tiệm cũng không bận như vậy, muội cũng ít đến thôi.” Phòng Ngôn quay đầu nhìn Phòng Đại Lang, nói: “Hắc hắc, ta vốn dĩ cũng không tính đi. Tiếp theo phải chờ đến Tết Trùng Dương. Buôn bán trong tiệm phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ không tốt như vậy, ta đi cũng không có việc gì. Còn không bằng ở nhà đếm gà con nhà ta.” Nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, mới không thèm đi huyện thành.
Phòng Đại Lang gật gật đầu: “Ừm, muội có thể nghĩ như vậy, rất tốt.” Vương thị cũng nói: “Ta cũng không tán đồng con mỗi ngày chạy lên huyện thành, ở nhà nhiều hơn đi theo nương thêu thùa. Ta thấy một năm qua đi rồi, mà con thế mà một chút tiến bộ cũng không có.” Nói đến chuyện thêu thùa, Phòng Ngôn liền im bặt. Bởi vì nàng chột dạ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Chờ nói xong chuyện, ở hành lang dài, Phòng Đại Lang gọi Phòng Ngôn lại. Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747115/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.