Lúc Phòng Ngôn quay lại lần nữa, liền nhìn thấy Đồng Cẩm Nguyên, Tôn Bác cùng với đại ca nàng ngồi chung một bàn. Nhìn ba thiếu niên lang dung mạo khác nhau nhưng đều vô cùng tuấn tú ngồi cùng nhau, trong đầu Phòng Ngôn nhảy ra một câu. “Thiếu niên đồng ruộng nhà ai, thật đủ phong lưu.”
Bưng cho Đồng Cẩm Nguyên một chén đồ hộp đào xong, Phòng Ngôn cũng đem phần ăn dở của Phòng Đại Lang và Tôn Bác bưng tới. Sau đó cười tủm tỉm nói với đại ca nàng: “Đại ca, Tôn đại ca, Đồng thiếu gia, các vị từ từ dùng.” Nói xong, nàng liền đi tiếp đón khách khác. Đại ca của nàng chính là nên như vậy, quen biết thêm một ít nhân vật lợi hại, đối với con đường làm quan sau này cũng sẽ có không ít trợ giúp.
Phòng Đại Lang và Đồng Cẩm Nguyên quan hệ không thân thiết lắm, cũng không có nhiều lời để nói, sở dĩ qua đây cũng là vì Phòng Ngôn. Cho nên, nói chuyện vài câu, liền mượn cớ rời đi.
Đến lúc Đồng Cẩm Nguyên đi, cảm thấy ăn ngon, muốn mua thêm một ít về. Phòng Ngôn nào có mặt mũi lấy tiền, muốn tặng cho Đồng thiếu gia hai bình. Kết quả Đồng Cẩm Nguyên cười nhìn Phòng Ngôn nói: “Tiểu cô nương, ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhận lấy đi.” Cuối cùng không chỉ không miễn phí, Phòng Ngôn còn nhận được một ít tiền thưởng. Dùng lời của Đồng thiếu gia mà nói, là cho nàng mua kẹo ăn.
Phòng Ngôn bị người ta dùng ánh mắt đối đãi với trẻ con nhìn, trong lòng hơi hơi có chút không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747114/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.