Ngay lúc Phòng Ngôn đang bận rộn không ngơi chân ở huyện thành, nàng nhìn thấy Trịnh Kiệt Minh và Đồng Cẩm Nguyên đi vào cửa hàng nhà mình ăn bánh bao.
Phòng Ngôn ở sát vách nhìn thấy họ, vốn dĩ không định qua chào hỏi, nhưng, nhìn thấy việc buôn bán nước trái cây ở cửa, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Dặn dò Phòng Đại Ni vài câu, nàng liền đi sang cửa hàng bên cạnh.
“Chào biểu thúc, chào Đồng thiếu gia.”
Trịnh Kiệt Minh cười nói: “Ngôn tỷ nhi, gần đây đang bận gì vậy? Ta nghe cha cháu nói các ngươi mua luôn cửa hàng sát vách rồi?”
Phòng Ngôn cười nói: “Đúng vậy, biểu thúc, con đang bận chuyện bên đó đây. Nhà con sắp mở một cửa hàng mới ở sát vách.”
Đồng Cẩm Nguyên đối với việc kinh doanh của nhà này vẫn rất xem trọng, nói: “Cửa hàng nhà các ngươi cũng hơi nhỏ, phỏng chừng mở lớn hơn một chút thì khách sẽ đông hơn.”
Phòng Ngôn liếc nhìn Đồng Cẩm Nguyên, nói: “Đồng thiếu gia có điều không biết, nhà con mở ở sát vách không phải Dã Thái Quán, mà là bán trái cây, kinh doanh trái cây.”
Trịnh Kiệt Minh hứng thú hỏi: “Kinh doanh trái cây? Chỉ bán trái cây thôi sao? Ta nhớ nhà các ngươi trồng mười mấy mẫu trái cây.”
Phòng Ngôn nói: “Không phải ạ, chỉ bán trái cây thì kiếm không được bao nhiêu tiền, nhà con muốn bán nước trái cây ở sát vách, còn muốn bán một món ăn mới, là đồ hộp trái cây.”
Đồng Cẩm Nguyên nói: “Đồ hộp trái cây?”
Trịnh Kiệt Minh kinh ngạc nói: “Biểu thúc ta nam bắc bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747105/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.