Phòng Đại Ni tưởng biểu hiện trước đó của mình làm Vương thị lo lắng, áy náy nói: “Nương, con không sao, con khỏe mà. Là do trước đó con có một số chuyện nghĩ không thông, tâm tình không tốt.”
Vương thị nói: “Thật sự không có không thoải mái sao? Bụng có đau không?”
Phòng Đại Ni lắc lắc đầu, nói: “Không đau.”
“Thật sự không đau sao? Có cảm thấy bụng không được thoải mái không? Không phải đau, nương cũng không nói được là cảm giác gì, chỉ là có chút không giống ngày thường.”
Phòng Đại Ni vừa định lắc đầu, lại sờ sờ bụng, nói: “Nương nói vậy, đúng là có một chút. Gần đây bụng con cứ thấy hơi nặng nặng.”
Vương thị vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Con nói như vậy, nương liền an tâm rồi. Hèn gì nương thấy con gần đây cứ là lạ. Một bộ dáng tâm tình không tốt, ăn cũng không nhiều.”
Phòng Đại Ni sửng sốt một chút, thầm nghĩ, nàng vẫn luôn cho rằng cảm giác này là vì Cao Đại Sơn đi rồi, nàng tâm tình khổ sở mới như vậy. Lẽ nào còn có nguyên nhân khác sao? “Nương, con không phải là bị bệnh đó chứ?”
Vương thị nhìn bộ dáng khẩn trương của Phòng Đại Ni, cười vỗ vỗ tay nàng nói: “Con yên tâm, không phải bị bệnh, là trưởng thành.”
“Trưởng thành?” Phòng Đại Ni không thể tin nổi hỏi.
Vương thị ghé vào tai Phòng Đại Ni, khẽ nói: “Đại Ni, con có lẽ là sắp tới quỳ thủy.” (kỳ kinh nguyệt)
Phòng Đại Ni vừa nghe từ này, mặt liền đỏ bừng, tai cũng đỏ lên. Vương thị sờ sờ tóc Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747104/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.