Nói xong, Cao Đại Sơn định rời đi.
“Đứng… Đứng lại, huynh vừa nói có lời muốn nói với ta cơ mà? Sao bâyT giờ lại không nói nữa?” Phòng Đại Ni nhi lấy hết can đảm hỏi.
Cao Đại Sơn vừa nhìn thấy Phòng Đại Ni nhi khoảnh khắc đó, trong lòng là có một cỗ xúc động. Nhưng lúc này, bình tĩnh lại, chàng lại cảm thấy những lời đó không nên nói. Mình cái gì cũng không có, lấy gì để thích người ta, lấy gì để cưới cô nương mình yêu. Đi theo mình, cũng chỉ có thể chịu khổ.
Lúc này vừa nghe Phòng Đại Ni nhi nói, nhìn ánh mắt lấp lánh của nàng, cỗ xúc động trong lòng chàng lại trỗi dậy.
“Tĩnh tỷ nhi, ta… ta… ta mến mộ muội.”
Cao Đại Sơn nhắm mắt lại, đã đ.â.m lao thì phải theo lao, nói ra hết. Từ này là chàng vô tình nghe được từ người kể chuyện, cảm thấy rất thích hợp, nên dùng ở đây.
Nói xong, sắc mặt Cao Đại Sơn đỏ bừng, cảm giác tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Phòng Đại Ni nhi tuy trong lòng thích Cao Đại Sơn, lại còn thích từ lâu. Đồng thời nàng cũng biết Cao Đại Sơn thích nàng. Nhưng nàng cũng không ngờ Cao Đại Sơn lại trực tiếp nói ra như vậy.
Sau khi Cao Đại Sơn nói xong, Phòng Đại Ni nhi cả người sững sờ tại chỗ.
Nàng và Cao Đại Sơn đối mặt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của chàng, tim cũng đập thình thịch.
Ngay lúc hai người đang nhìn nhau trao đổi tình ý, một giọng nói truyền đến.
“Đại Ni nhi, hai người đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747093/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.