Xuống ruộng, Phòng Ngôn đi loanh quanh, xem lúa mạch nhà mình và nhà người khác có gì khác nhau. Rất rõ ràng, Phòng Ngôn phát hiện lúa mạch nhà mình hạt no tròn hơn nhà người khác một chút. Nhìn thấy vậy, nàng đắc ý cười.
Chỉ là, khi đi qua chỗ hai người làm công nhật, Phòng Ngôn nghe được họ nói chuyện, trong lòng nàng chợt thót một cái.
“Ngươi xem lúa mạch nhà này tốt chưa kìa, nhà người khác năm nay đều không tốt lắm, chỉ có nhà này là tốt, thu hoạch chắc cũng phải được 400 cân ấy nhỉ.”
“Ta cũng thấy vậy, bông lúa trĩu nặng, cũng không có bao nhiêu hạt lép.”
“Không biết chủ nhà này trồng trọt kiểu gì, mà sao lại trồng tốt thế. Ruộng nhà khác so với nhà họ, chênh lệch lớn quá.”
Phòng Ngôn nghe đến đó, vội vàng đi tới trước, nói: “Ta vừa nghe hai vị đại thúc nói lúa mạch nhà chúng ta tốt lắm phải không ạ.”
“Ây da, là tiểu thư à. Đúng vậy, còn không phải sao, lúa mạch nhà cô tốt quá. Năm nay lúa mạch nhiều nhà không tốt lắm đâu.”
Phòng Ngôn cười cười, nói: “Hai đại thúc không biết đó thôi, quản gia nhà chúng con là người từ Quan ngoại tới. Không biết hai vị có nghe nói không, Quan ngoại tuy một năm chỉ trồng một vụ, nhưng sản lượng lương thực cao lắm. Ông ấy vốn ở Quan ngoại chuyên quản lý trang trại, cho nên lúa mạch nhà chúng con mới tốt được như vậy.”
Hai người làm công nhật bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào, hóa ra là tay nghề trồng trọt giỏi từ Quan ngoại. Nhà cô năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747092/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.