Phòng Ngôn khó hiểu nhìn Phòng Nhị Hà, hỏi: “Cha, sao cha biết ông bà nội hôm nay sẽ như vậy?”
Phòng Nhị Hà nói: “Haiz, ông bà nội con tâm tâm niệm niệm chính là làm sao để rạng danh tổ tông. Khi còn nhỏ, ta và bác cả, chú ba của con đều không phải là người ham học, trong nhà cũng không có tiền, ông bà nội con rất tiếc nuối. Sau đó liền mỗi ngày trông mong Phong ca của con thi đỗ khoa cử. Bây giờ Đại Lang và Nhị Lang thi đỗ, ông bà nội con sao mà không cao hứng cho được? Không chỉ bản thân họ không nói gì, mà nếu người khác nói, họ chắc chắn cũng sẽ không vui.”
Phòng Ngôn ngẫm nghĩ lại những lời này trong đầu vài vòng mới hiểu được cách suy nghĩ của Phòng Thiết Trụ và Cao thị.
Nói tóm lại là, khi mọi người đều không học hành, thì tùy vào sở thích cá nhân mà thương đứa trẻ nào. Đến khi bọn trẻ đều bắt đầu đi học, thì dựa vào thành tích để yêu thích. Quả nhiên, từ xưa đến nay các bậc phụ huynh đều thích đứa trẻ học giỏi.
Ừm, nghĩ vậy thì, địa vị của đại ca nàng hiện giờ trong lòng ông bà nội hẳn là rất cao rồi.
Đúng là kiểu gia trưởng kỳ quặc mà! Ông bà nội nàng như thế này, thật đúng là làm người ta không quen, đối xử với nhà họ hiền lành quá. Nghĩ lại bộ dạng sợ phiền phức của họ ở kiếp trước, Phòng Ngôn vẫn không thể nào có một chút hảo cảm với họ.
Nhưng ít nhất, nói như vậy, nàng tạm thời không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747078/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.