Tôn Bác nhìn bộ dạng của Tôn lão thái quân, nói: “Tổ mẫu, ngài yên tâm, tôn nhi cho dù không dựa vào bằng hữu, tự mình cũng có thể đứng vững ở thế gian này, ngài không cần vì con mà lo lắng quá nhiều. Ngài chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được.”
Tôn lão thái quân gật gật đầu, cười nói: “Con đừng nói, từ khi ăn đồ ăn nhà bọn họ, tổ mẫu cảm thấy cả người khoan khoái hơn nhiều, bệnh đau đầu cũng đã lâu không tái phát.”
Tôn Bác vừa nghe, vui sướng nói: “Vậy thì thật sự tốt quá rồi, con càng phải cảm tạ Tu Trúc huynh nhiều hơn mới phải.”
Tôn lão thái quân nhìn bộ dạng thần thái phơi phới của Tôn Bác, nói: “Bây giờ con đã có thể đạt được thành tựu trên con đường khoa cử, sau này tự nhiên không cần sợ bị người trong nhà bắt nạt. Đến lúc đó con thi đỗ tú tài, cử nhân, thúc thúc của con cũng có thể giúp đỡ con.”
Tôn Bác nghe xong liền cụp mắt xuống, nói: “Vâng, con biết rồi.”
Tôn lão thái quân nói: “Con cũng đừng quá đau lòng, con thi đỗ đồng sinh, cha con nhất định sẽ cao hứng. Hắn trước kia thất vọng về con cũng là vì con trên đường khoa cử vẫn luôn không có tiến bộ, bây giờ con thi đỗ, hắn nhất định sẽ nhìn con bằng con mắt khác.”
Tôn Bác mặt không biểu cảm nói: “Tổ mẫu, con đều biết cả.”
Tôn lão thái quân thở dài một hơi, nói: “Ai, con biết là tốt rồi.”
Quả nhiên, buổi tối ăn cơm, Tôn Cát Tư nghe được Tôn Bác thi đỗ đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747070/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.