Phòng Ngôn nghe được tin này, mí mắt cũng không thèm động, hai ca ca của nàng đương nhiên có thể thi đỗ thi huyện, nếu mà thi không đỗ nàng mới thấy kinh ngạc! Tiếp theo, sự chú ý của cha nàng cuối cùng cũng có thể chuyển sang chuyện nhà cửa của bọn họ.
Đất nhà họ hiện tại rất rộng, có thể cất một tòa sân viện cực lớn. Đây cũng là ý tưởng của Phòng Ngôn. Đất rộng thì phải ở nhà lớn chứ, như vậy mới rộng rãi thoải mái.
Phòng Nhị Hà có chút do dự, trước đó cũng đã bàn bạc với Phòng Đại Lang, ý của Phòng Đại Lang cũng là, cất lớn một chút.
Phòng Nhị Hà vốn định cất một căn nhà nhỏ hơn, hoặc là lên huyện thành mua một căn nhà lớn, nhưng lý do của Phòng Đại Lang cũng rất đầy đủ.
Nguồn thu chủ yếu của gia đình chính là đám ruộng rau này, bọn họ phải bảo vệ cho thật tốt. Giao cho ai cũng không thể quá yên tâm, vẫn là tự mình trông chừng thì tốt hơn.
Sau này, Phòng Ngôn đã nói với Phòng Nhị Hà như vầy: “Cha, con thấy cha không cần mua nhà ở huyện thành đâu. Cha nghĩ mà xem, ca ca bây giờ học ở thư viện Sương Sơn tốt như vậy, sau này khẳng định là phải làm quan. Ca ca nếu làm quan, chắc chắn sẽ không ở huyện thành. Còn không biết huynh ấy sẽ bị điều đi đâu làm quan nữa. Chúng ta mua nhà ở đâu cũng không thích hợp, không bằng cứ cất nhà ở quê, chờ sau này ca ca không làm quan nữa, từ quan về quê, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747066/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.