Phòng Ngôn đặc biệt bỏ thêm linh tuyền đã pha loãng vào trong bát canh của Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang, kỳ thi sắp tới, Phòng Ngôn cần phải chuẩn bị thật vẹn toàn.
Phòng Đại Lang uống xong bát canh Phòng Ngôn tự tay đưa, cảm thấy sảng khoái tinh thần, nói: “Mỗi lần tiểu muội mang đồ ăn tới, đều ngon hơn của người khác mấy phần.”
Tim Phòng Ngôn hẫng một nhịp, nhưng thấy ánh mắt Phòng Đại Lang không có ác ý, nàng cười nói: “Việc đó còn phải nói sao, hôm nay chúng ta vừa đi chùa Bảo Tương bái Phật về, hơn nữa, cha không phải nói muội là kim đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát sao. Đồ muội mang tới tự nhiên là ngon rồi, ca ca phải quý trọng đó.”
Phòng Đại Lang cười xoa xoa tóc Phòng Ngôn.
“Cha mẹ, mấy ngày thi cử này con với Nhị Lang vẫn ở lại thư viện, hai người không cần lo lắng, thi xong bọn con sẽ về. Mấy ngày này cha cũng không cần tự mình đưa đón con và Nhị Lang đến trường thi, cứ để Hồ quản sự đến là được.”
Phòng Nhị Hà khó hiểu hỏi: “Đại Lang chê cha đ.á.n.h xe không tốt sao?”
Phòng Ngôn nói: “Cha, cha xem bộ dạng căng thẳng của cha kìa, đại ca vốn dĩ không căng thẳng, nhìn thấy cha như vậy cũng muốn căng thẳng theo. Con thấy đại ca nói đúng đó, để Hồ quản sự tới là được rồi. Cha cứ ở cửa hàng trông coi việc làm ăn của nhà ta đi.”
Phòng Nhị Hà bị Phòng Ngôn nói cho cứng họng.
Phòng Đại Lang gật gật đầu, cười nói: “Tiểu muội nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747065/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.