Ông nghĩ chờ Phòng Ngôn chọn xong, xem còn nhà nào thiếu hạ nhân, thì đưa bọn họ qua đó. Ít nhất có thể ăn cơm no, cũng có thể có một nơi ổn định để ở.
Phòng Ngôn khi nhìn thấy những người xanh xao vàng vọt, nhưng thân thể cường tráng này, thì vui mừng không thôi. Đây chẳng phải là những người làm việc mà nàng muốn tìm sao? Trịnh Kiệt Minh nhìn ánh mắt của Phòng Ngôn, cười hỏi: “Ngôn tỷ nhi, xem ra con rất hài lòng?”
Phòng Ngôn gật gật đầu, nói: “Hài lòng, vô cùng hài lòng.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Bất quá, ta phải nhắc nhở con, sức ăn của những người này rất lớn, hơn nữa ngôn ngữ cũng có chút không thông.”
Đem một phụ nữ trung niên chỉ biết nói “Xin chào”, “Cảm ơn”, “Tạm biệt” ném ra nước ngoài, bà ta cũng có thể sau mấy tháng nói được vài câu ngoại ngữ lưu loát, cho nên, ngôn ngữ không phải là rào cản, có môi trường chung, bọn họ sẽ học nói rất nhanh.
“Không sao, không sao, không biết nói, thì dạy họ là được.”
Trịnh Kiệt Minh thấy Phòng Ngôn lạc quan như vậy, bèn lắc đầu, quay sang Phòng Nhị Hà nói: “Biểu ca, ta thấy Ngôn tỷ nhi không hiểu chuyện lắm, nhưng huynh thì hiểu mà. Rốt cuộc huynh có cần đám hạ nhân này không?”
Phòng Nhị Hà cười ha hả: “Cứ xem ý của Ngôn tỷ nhi, nếu nó thấy thích hợp thì cứ nhận.”
Phòng Đại Lang thấy Phòng Ngôn lúc thì nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747058/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.