Phòng Nhị Hà thở dài: “Cha với ông nội con cãi nhau, các con đều nghe thấy à. Chẳng phải là vì chuyện đó sao.”
Phòng Đại Lang: “Không phải con nghe thấy, mà con đoán. Vì chiều nay đại đường ca cũng đến tìm con. Ý tứ của ca ấy là, con và nhị đệ thi đỗ thư viện Sương Sơn là nhờ Tôn gia giúp đỡ.”
Phòng Nhị Hà nhíu mày: “Đây không phải là nói hươu nói vượn sao! Ông nội con vừa nãy cũng ý này. Mà, Phong ca dạo này sao lại thành ra thế.”
Phòng Ngôn cười: “Cha, cha đừng vì chuyện này mà tức giận. Kệ ca ấy đi, miễn là cha không đồng ý là được. Thứ nhất, gần đây chúng ta với Tôn gia cũng không thân. Thứ hai, Tôn thiếu gia cũng là tự dựa vào bản lĩnh thi đậu, chứ đâu có quan hệ gì với tiên sinh trong thư viện. Chúng ta không cần để ý đến đại phòng.”
Phòng Đại Lang thầm nghĩ, vế thứ nhất tiểu muội nói thì đúng, hắn thích nghe. Nhưng vế thứ hai thì còn phải xem lại, theo hắn quan sát, Tôn gia thiếu gia hình như thật sự có chút quan hệ với sơn trưởng. Chẳng qua, chuyện này, hắn không cần phải nói cho tiểu muội biết.
“Cha sao có thể đồng ý được, chuyện quan trọng như vậy.” Phòng Nhị Hà nghiêm mặt.
“Đúng đúng, cha là anh minh thần võ nhất. Phải rồi, cha, sau mùa thu hoạch, mảnh đất chúng ta mới mua cũng phải thu dọn chứ ạ. Cha tính sao, lại thuê người làm công à? Đất rộng thế, phải có người trông coi mới được.”
Phòng Đại Lang thấy tiểu muội mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747021/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.