Nói đến đây, Phòng Ngôn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Huống hồ, sau khi thu phí, chúng ta nhất định sẽ làm dụng tâm hơn. Cha cũng thấy đó, có người chê canh không ngon, còn đòi một bát nước đun sôi. Cũng có người muốn gọi canh khác, nhưng nhà ta chỉ có mỗi loại miễn phí này. Cho nên, con thấy chúng ta có thể cải tiến các món canh. Thêm canh gạo lứt, canh gạo tẻ, canh trứng rau dại. Như vậy khách muốn uống canh gì thì gọi canh đó.”
Phòng Nhị Hà gật gật đầu: “Con hôm nay không phải cùng tỷ lên phố chơi à? Thật ra là đi xem xét các cửa hàng bánh bao khác đúng không? Cũng khó trách hôm nay con đột nhiên đòi ra ngoài chơi. Ai, cũng tại cha vô dụng, còn để con gái phải lo lắng mấy chuyện này.”
Phòng Đại Ni nhi nghe xong cũng thấy ngượng ngùng, nàng đi cùng muội muội, thế mà nàng chẳng phát hiện ra điều gì, trong khi muội muội nói gì cũng có lý.
Phòng Ngôn nhìn Phòng Nhị Hà, rồi lại nhìn Phòng Đại Ni nhi, nói: “Đâu có giống nhau, cha phải ở tiệm trông coi, không thể thiếu cha được. Nương thì bận rộn bếp sau, tỷ tỷ thì thích thêu thùa. Các ca ca thì thích học. Mà con, lại chỉ thích mấy chuyện này. Hắc hắc. Giống như nương nói đó, nếu bảo con động tay thì con chịu, nhưng bảo con nói vài câu thì con vẫn làm được.”
Cuối cùng, Phòng Ngôn tổng kết: “Nói trắng ra là, con chính là cái đứa chỉ biết nói mồm chứ không biết động tay.”
Phòng Ngôn vừa nói xong, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746959/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.