Vương thị cười lắc đầu: “Con bé này, người ta khách sáo chút thôi, con lại tưởng thật.”
Ở bếp sau một lát, Phòng Ngôn nhìn ra đằng trước, phát hiện có một vị khách đang ngồi một mình một bàn, cau mày nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết đang suy nghĩ gì. Nàng thấy A Cương không biết đã đi đâu, liền bước ra đón khách.
“Khách quan, xin chào, ngài muốn dùng gì ạ?” Phòng Ngôn cười hỏi.
Tần Mặc nhìn tiểu nữ hài đang cười rạng rỡ trước mắt, ngẩn người.
Phòng Ngôn thấy vị khách này không những không trả lời, mà còn nhìn chằm chằm mình hồi lâu, nàng bất giác sờ mặt, cảm thấy trên mặt không dính gì. Lẽ nào khách không hiểu mình nói? Hay không phải người địa phương? Thôi được, vậy dùng tiếng phổ thông hỏi thử.
“Khách quan, ngài muốn dùng gì ạ?”
Tần Mặc vừa nghe Phòng Ngôn hỏi, kinh ngạc nhướng mày. Cái nơi nhỏ bé này lại có người biết nói tiếng phổ thông. Hắn đã bao lâu rồi chưa nghe người bên cạnh nói tiếng phổ thông? Cho dù là nô bộc đi theo, cũng nói tiếng bản địa.
“Ở đây... khụ, ở đây có những gì?” Ở đây bảy tám năm, tiếng bản địa hắn sớm đã nói sõi.
“À, ở đây có bánh bao nhân rau tể thái...” Phòng Ngôn vừa nói vừa nghĩ, thì ra là người địa phương, nghe hiểu mình nói mà, sao ban nãy lại làm như không hiểu nhỉ. Thật kỳ quái.
“Ồ, vậy tùy tiện mang lên một ít đi.”
“Tùy tiện ạ? Xin hỏi ngài ăn chay hay ăn mặn, có kiêng món gì không ạ?” Tùy tiện, là tùy tiện thế nào? “Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746949/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.