Phòng Nhị Hà cười: “Vậy cũng được ạ, đại cô đi thong thả.”
Phòng thị lấy ra mười hai văn tiền, muốn đưa cho Phòng Nhị Hà. Ông vội vàng từ chối. Đùa sao, đây là cô ruột của mình, sao có thể lấy tiền? Huống hồ rau dại này không mất vốn, cho dù có mất vốn ông cũng không thể lấy tiền! Ông đâu phải ham tiền đến phát điên.
Tuy Phòng Nhị Hà từ chối, nhưng Phòng thị vẫn kiên quyết đưa, bà nhét vào tay Phòng Nhị Hà: “Cầm đi, các con thức khuya dậy sớm cũng không dễ dàng, tiền thuê nhà ở đây còn đắt đỏ như vậy, các con cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.”
Phòng Nhị Hà vẫn kiên quyết không nhận.
Phòng thị giả vờ giận: “Con mà không nhận là sau này ta không dám đến đây mua đồ ăn nữa đâu.”
Phòng Nhị Hà thấy Phòng thị thật lòng muốn đưa, nhưng ông cũng thật lòng không muốn nhận. Đang lúc khó xử, Phòng Ngôn đi tới. Nàng lấy ra hai văn tiền từ tay Phòng thị, nói: “Cha, chúng ta không nhận nhiều, hai văn tiền là được rồi. Lấy lệ thôi ạ, để cô tổ mẫu nhanh về nhà nấu cơm.”
Phòng thị thấy Phòng Ngôn chỉ lấy hai văn, vẫn kiên quyết muốn đưa thêm.
Phòng Ngôn nghiêm mặt: “Cô tổ mẫu, người mà đưa thêm là không nể mặt nhà con. Có chút đồ ăn này mà chúng con cũng thu tiền của người, thì còn gì là tình nghĩa họ hàng nữa.”
Phòng thị thấy Phòng Ngôn nói năng khéo léo, so với bộ dạng đanh đá hôm qua đúng là một trời một vực, bèn trêu: “Ai u, sao hôm qua cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746948/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.