Mấy người cùng nhau xuống núi, Tôn Bác đi xe ngựa của nhà đến, để phòng ngừa người nhà biết hắn đi đâu, hắn bảo xe ngựa dừng ở cách đó không xa. Hắn mời cha con Phòng Nhị Hà cùng lên xe ngựa.
Đến cửa tiệm nhà Phòng Nhị Hà, hắn cũng đi theo xuống. Nhân lúc Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang không để ý, Tôn Bác hỏi: “Đại thúc, cái đó, nếu nhà các bác tiền bạc không tiện, ta có thể cho các bác mượn một ít…” Nói những lời này Tôn Bác cũng rất ngượng ngùng, lúc nãy không nghĩ tới chuyện này, nhìn thấy cửa hàng hắn mới đột nhiên nhớ tới.
Phòng Nhị Hà cảm kích nói: “Cảm ơn Tôn thiếu gia, đại ân đại đức của ngài cả nhà chúng tôi đều ghi tạc trong lòng. Ngài giúp chúng tôi thật sự quá nhiều rồi, nhưng nhà chúng tôi vẫn còn chút tiền, đủ cho Đại Lang và Nhị Lang đi học. Cảm ơn ngài, Tôn thiếu gia.”
Tôn Bác vừa nghe lời này, cũng yên tâm. Hắn đối với Phòng Đại Lang rất có hảo cảm, sợ nhà Phòng Nhị Hà vì không có tiền mà không thể đi học. Thư viện Sương Sơn khó thi như vậy, rất nhiều con nhà giàu thi không đậu, cầm tiền đến cũng không ai nhận. Vất vả lắm mới thi đậu, nếu không đi thì thật sự quá lãng phí.
“Ừm, đại thúc không cần khách khí.”
Cả nhà nghe tin mọi người đều thi đậu Thư viện Sương Sơn, phấn khích vô cùng. Phòng Ngôn thậm chí còn nhìn chằm chằm Phòng Nhị Lang từ trên xuống dưới một hồi lâu, nói: “Không tệ nha, nhị ca, huynh cũng thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746939/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.