Sáng hôm sau, cả nhà cùng nhau lên trấn trên. Chờ qua cơn bận rộn buổi sáng, Phòng Nhị Hà, Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang liền đi thẳng đến chỗ phu xe ở cổng thành. Bởi vì bọn họ không rõ vị trí của Thư viện Sương Sơn, cũng không biết đi bao lâu mới tới, nên muốn thuê một chiếc xe bò đi qua đó.
Kỳ thực Thư viện Sương Sơn cách đây không xa lắm, nhưng vì nơi đó hơi hẻo lánh và người đến đó đều là người có chút của cải, nên phu xe đòi mỗi người hai văn tiền.
Phòng Nhị Hà nghĩ mình về còn phải làm ăn buôn bán, vì vậy để tiết kiệm thời gian, ông cũng không mặc cả.
Ước chừng một nén nhang, bọn họ đến chân núi Sương Sơn. Ba cha con xuống xe, rồi đi bộ lên núi.
Đến cửa thư viện, bọn họ trước tiên hỏi thăm người gác cổng xem thư viện này có giống như lời Toàn Trung nói không, sau đó bày tỏ ý muốn đến đây học.
Người gác cổng trực tiếp dẫn bọn họ đi vào, đưa đến trước mặt một vị phu tử. Phu tử nghe xong, nhìn nhìn ba người trước mắt, nói: “Nếu muốn đến học, vậy thì kiểm tra trước đã, thật khéo là hôm nay cũng có ba học sinh khác đến kiểm tra, hai trò cùng kiểm tra với họ luôn đi!”
Người gác cổng bảo Phòng Nhị Hà ở bên ngoài chờ, phu tử dẫn Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang đến một phòng học. Trong đó có ba người đang cúi đầu viết lách. Hai người họ dưới sự dặn dò của phu tử, cũng không dám nhìn đông ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746938/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.