“Tôn thiếu gia chào ngài!” Phòng Ngôn cười nói.
Tôn Bác vừa thấy là Phòng Ngôn, cười đáp: “Ta đã nói mấy lần rồi, không cần gọi ta là thiếu gia, gọi ta Tôn đại ca là được.”
Tôn Bác đối với gia đình Phòng Ngôn rất có hảo cảm, dù sao cũng là rau củ do nhà họ trồng đã chữa hết bệnh cho hắn. Hắn đối với gia đình này luôn mang lòng cảm kích. Cho nên mới chịu bỏ vốn thuê cửa hàng này cho họ, cho nên mới muốn đứng ra chống lưng cho họ. Đương nhiên, chống lưng đồng thời cũng có tư tâm của riêng mình.
Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy rau củ mua về tự mình làm không ngon bằng đồ ăn của quán này. Nghĩ đến hôm qua sau khi ăn cơm ở đây trở về, học hành tiếp thu được nhiều hơn, nụ cười trên mặt hắn liền càng thêm chân thật.
“Vâng, Tôn đại ca chào huynh.” Phòng Ngôn lần này cũng không khách khí nữa, thuận theo mà sửa lại cách xưng hô. Lúc trước là nàng không muốn vượt qua lễ nghi, nhưng hôm nay nàng có việc muốn nhờ người ta, thấy vẻ mặt chân thành của hắn, nàng cũng không nỡ từ chối làm mất mặt.
Quả nhiên, vừa nghe Phòng Ngôn gọi hắn là đại ca, Tôn Bác liền mỉm cười.
Phòng Ngôn thấy hắn có vẻ rất vui, biết tâm trạng hắn khẳng định không tệ. Vì thế cũng mạnh dạn bắt chuyện.
“Tôn đại ca, huynh học ở đâu vậy?”
Phòng Ngôn vừa hỏi câu này, vẻ mặt Tôn Bác liền có chút không tự nhiên. Phòng Ngôn không biết mình đã hỏi sai điều gì, có chút tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746936/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.