Editor: Aubrey. Người tình trong mộng mà mình tìm hơn mười ngày qua đang ở trước mặt, Lạc Minh Đạt vốn đang phân cao thấp với Trương Khinh Dương, vội chạy qua bên kia. Trương Khinh Dương: “…” Lúc này, Phương Hân đang ngắm cảnh với đường ca và hạ nhân Tiểu Rổ của mình. “Công tử! Mau xem kìa, dưới nước có cá nhỏ.” Tiểu Rổ chỉ xuống nước, vui vẻ chỉ cho chủ tử nhà y xem. Chương mới nhất tại == TRUM TRUYEN. c om == “Hả? Trời lạnh như vậy mà vẫn có cá? Để ta xem… Ý! Có thiệt kìa, Hân Nhi, mau đến xem.” Đường ca của Phương Hân, Kỳ ca nhi nhìn xuống suối, quả thật thấy có cá, lập tức gọi Phương Hân qua xem. Phương Hân nhìn theo hướng bọn họ chỉ, cũng phát hiện có cá, khoảng bảy tám con, tự do bơi lội trong nước, trông khá là thích ý. “Hân Nhi, ngươi ít khi ra ngoài. Mấy người này toàn là con cháu thế gia không đấy, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen. Hôm nay ngươi phải để ý kỹ, nếu chọn được người nào thì phải nói với ta, biết chưa?” Phương Kỳ nhỏ giọng nói với Phương Hân. Đệ đệ của y vừa đẹp vừa thông minh, tri thư đạt lý, người bình thường không với kịp, chỉ thích ở nhà đọc sách chăm hoa, bây giờ đã đến tuổi thành thân mà không thấy đệ đệ sốt ruột. Thúc sao bọn họ rất sốt ruột, biết hôm nay y tham gia sự kiện do nhi tử phủ Thừa Tướng tổ chức, bọn họ đã nhờ y dẫn Hân ca nhi theo. Phương Hân nhìn đàn cá dưới suối nhỏ, đang định trả lời, chợt bị một giọng nói cắt ngang. “Vị công tử này, thật trùng hợp, không ngờ lại được gặp ngươi ở đây.” Chủ nhân của giọng nói này là Lạc Minh Đạt, hiện tại gặp được người trong mộng, hắn vừa kích động vừa lo lắng, sửa lại y phục và tóc tai, mới đến ôm quyền hành lễ. Phương Hân nghiêng đầu, phát hiện là Lạc Minh Đạt, y quay lại, nói với Phương Kỳ: “Kỳ Ca, bên này hơi nóng, chúng ta qua bóng cây bên hồ nước ngồi đi?” Phương Kỳ nhìn Lạc Minh Đạt, lại nhìn Phương Hân, cười nói: “Được, đi thôi.” Hai người đi đến bờ hồ dưới thác nước, Tiểu Rổ cũng đi theo. Lạc Minh Đạt nhìn lên trời, ánh nắng mùa xuân vốn rất nhẹ, chiếu xuống sưởi ấm rất dễ chịu, đâu có nóng gì? Rõ ràng là lại bị ghét bỏ! Hắn không hiểu, rõ ràng hắn anh tuấn như vậy, sao tiên tử lại ghét hắn?! Có điều, Lạc Minh Đạt không có ưu điểm gì, chỉ có một khi coi trọng ai thì sẽ không từ bỏ! Hắn suy nghĩ, rút ra một cây quạt xếp sau lưng, cầm trên tay, sau đó đuổi theo. Bằng hữu của hắn đã nói các ca nhi thời nay rất thích hình tượng này, nên hắn cũng phải chuẩn bị sẵn. Đuổi theo ba người phía trước, Lạc Minh Đạt dùng quạt chọt hạ nhân, kêu y tránh ra một chút. Hắn thì đứng cạnh Phương Hân, mở quạt ra, che nắng cho người ta: “Công tử, tại hạ tên là Lạc Minh Đạt, hôm nay được gặp lại công tử, thật là có duyên. Xin hỏi, nên xưng hô với công tử như thế nào?” Phương Hân nhìn cây quạt trên đầu, trên quạt có vẽ một cây gạo, tư thái đĩnh bạt, khí khái nghiêm nghị. Y ngạc nhiên, khựng lại. Lạc Minh Đạt thấy tiên tử nhìn cây quạt của mình, hỏi: “Công tử thích cây quạt này? Vậy ta tặng cho công tử nhé, ta tự mình vẽ đấy.” Phương Kỳ thấy lạ nhìn đệ đệ. Phương Hân hoàn hồn, phất tay đẩy quạt ra, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Minh Đạt, nói: “Không cần.” Sau đó, y kéo Phương Kỳ đi về phía trước. Lạc Minh Đạt chưa từ bỏ ý định, tiến lại nói: “Công tử, ta chưa biết tên của công tử, xin cho tại hạ biết được không? Sau này gặp lại cũng dễ xưng hô.” Phương Hân nhíu mày. Phương Kỳ thấy thế, cười nói: “Lạc thiếu gia, thật ngại quá, ta phải dẫn đệ đệ qua bên kia kết giao bằng hữu. Bọn họ đang chờ bọn ta, chúng ta nói chuyện sau nha.” Không chờ Lạc Minh Đạt trả lời, Phương Kỳ đã dẫn Phương Hân đến chỗ mấy người đang nướng thịt. Đi được một đoạn, Phương Kỳ thấy Lạc Minh Đạt không đuổi theo, cách bọn họ khá xa, y nghiêm túc dặn dò Phương Hân: “Hân Nhi, ta nói cho ngươi biết, Lạc Tam thiếu đó, ngươi tuyệt đối không được đến gần hắn. Hắn không như những người khác, lúc nào cũng tụ tập với bọn Sở Vinh đến thanh lâu uống rượu, trong Kinh Thành ai cũng biết. Ngươi thừa biết đức hạnh của bọn Sở Vinh như thế nào, đi theo đám người như vậy chẳng tốt lành gì. Nếu hắn lại sáp lại, ngươi đừng để ý đến hắn, hắn không phải người đàng hoàng đâu.” Phương Hân nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Trước kia hắn không phải người như thế.” Phương Kỳ tò mò hỏi: “Ngươi quen hắn lâu rồi?” Phương Hân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, hồi nhỏ từng gặp hai lần, khi đó hắn không có bộ dạng lưu manh như thế này.” Nhớ tới tiểu thiếu niên ưu tú năm xưa, rồi nhìn lại Lạc Minh Đạt của hiện tại, Phương Hân thở dài. Chỉ mới ngắn ngủi sáu năm, sao lại thành ra như vậy? Cách đó không xa, Lạc Minh Đạt vẫn ngẩn ngơ nhìn Phương Hân, không biết mình đã chọc gì y, mà lại ghét mình như thế. Hơn nữa, lúc nãy tiên tử liếc mình, ngoại trừ ghét bỏ, hắn còn nhìn ra sự thất vọng sâu sắc trong ánh mắt ấy. Ghét hắn… Còn thất vọng về hắn? Tự nhiên Lạc Minh Đạt cảm thấy chột dạ, nhưng nghĩ mãi không ra. “Này! Lạc Minh Đạt, các ngươi tới đây làm gì? Lại muốn bày trò gì nữa?” Trương Khinh Dương từ phía sau đi tới, hỏi. Lạc Minh Đạt còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nghe Trương Khinh Dương nói. Trương Khinh Dương bước ra trước mặt Lạc Minh Đạt: “Này! Nhìn cái gì đấy? Người đã đi xa rồi.” Lạc Minh Đạt giật mình, hoàn hồn, thấy là Trương Khinh Dương, hắn trừng mắt, không kiên nhẫn nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Bộ thân với ta lắm hả? Tránh ra coi.” Trương Khinh Dương nhìn bên kia, giận dỗi: “Ngươi tưởng ta cũng như ngươi? Cái tên hoa tâm nhà ngươi lại coi trọng ai? Ta nói cho ngươi biết, Phương Kỳ đã có hôn ước rồi, ngươi đừng xen vào phá hỏng chuyện tốt của người ta.” Lạc Minh Đạt nghe vậy, lập tức dựa sát vào, hỏi: “Phương Kỳ? Trương Khinh Dương, ngươi quen bọn họ?” “Ngươi thật sự coi trọng Phương Kỳ?” Trương Khinh Dương hoảng sợ. Lạc Minh Đạt chớp mắt, hỏi: “Người nào là Phương Kỳ?” Trương Khinh Dương thấy hắn ngay cả tên của người ta cũng không biết, bĩu môi, trợn mắt đẩy hắn ra: “Ta thân với ngươi lắm hả? Tránh ra đi.” Lạc Minh Đạt ôm vai, trừng mắt liếc Trương Khinh Dương, hất cằm về phía rừng, tức giận lớn tiếng nói: “Này! Trương Khinh Dương, ngươi không cần mặt mũi à? Ta tới nơi này làm gì, ngươi quản cái rắm! Ở đây không phải Trương gia nhà ngươi, ta tới nơi này thì sao?!” Trương Khinh Dương hết nói nổi trợn mắt, hắn cãi lại lớn tiếng hơn chọc tức Lạc Minh Đạt: “Bọn ta tới đây trước, sao các ngươi không đi thanh lâu hưởng thụ đi? Chạy tới đây chi cho chướng mắt? Đồ theo đuôi!” Hai mắt Lạc Minh Đạt trừng đến mức sắp rớt ra, nắm cổ áo Trương Khinh Dương, kéo hắn vào trong rừng, vừa đi vừa lớn tiếng mắng: “Ngươi mới là đồ theo đuôi! Hôm nay ta không giáo huấn ngươi một trận, Lạc Minh Đạt ta và ngươi cùng họ!” “Minh Đạt lão đệ, bọn họ đang nướng chân gà nè, ngươi làm gì vậy?” Sở Vinh ở bên kia kêu. Lạc Minh Đạt lớn tiếng đáp: “Các ngươi cứ nướng đi, ta phải giáo huấn tên ranh này!” Đám bằng hữu của Trương Khinh Dương thấy bọn họ vào rừng đánh nhau, cũng hỏi: “Khinh Dương! Các ngươi làm gì vậy? Cần hỗ trợ không?” Trương Khinh Dương nói: “Không cần, với cái tên yếu đuối này, một mình ta là đủ!” Hai người cứ gặp mặt là cãi nhau, còn đánh nhau, bọn họ đã quen rồi, cũng biết sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Đều là con nhà quan, tự biết nặng nhẹ, bọn họ lắc đầu, ai làm việc nấy. Phương Hân nhíu mày hỏi Phương Kỳ: “Bọn họ không đi theo sao?” Phương kỳ lắc đầu, cười nói: “Bọn họ rất thường xuyên đánh nhau, yên tâm đi, chỉ đánh có vài cái thôi. Chỉ bị thương ngoài da, sẽ không xảy ra chuyện lớn.” “Vậy, ta đi qua bên kia giúp bọn họ nướng nấm hương.” Phương Hân đi tới chỗ nướng thịt. Bình thường, các thiếu ca nhi ở nhà sẽ không làm việc, chỉ chờ người hầu hạ. Vậy mà, vẫn còn ca nhi tình nguyện làm việc. Phương Hân rất ít khi ra ngoài, chưa quen với mấy công việc này lắm. https://aubreyfluer.wordpress.com Cách y vài bước, các thiếu gia đang ăn thịt nướng, nói chuyện phiếm. Âm thanh không cao không thấp, nhưng vẫn lọt vào tai Phương Hân. “Aiz! Đám Lạc Minh Đạt lại tới gây chuyện, lần nào gặp Khinh Dương cũng như gặp kẻ thù, các ngươi nói xem, có phải hai người bọn họ kỵ nhau không?” Một người nói. “Thừa Tướng đại nhân và Lạc đại nhân không hợp, cả triều đều biết, hai người bọn họ có thể hợp nhau mới là lạ!” Một người khác nói. “Ha ha! Không cần lo lắng, Lạc Minh Đạt yếu đuối gần chết, bề ngoài y hệt như ca nhi, còn hay đến thanh lâu tìm khoái hoạt. Chắc đã bị mấy yêu tinh trong thanh lâu hút hết dương khí rồi, làm gì còn sức đánh nhau? Chắc chắn là đánh không lại Trương Khinh Dương!” Phương Hân nghe vậy, nhíu mày. Một người khác lắc đầu tiếp lời: “Huynh đệ, ngươi không biết đấy thôi, lâu rồi ngươi không ra ngoài, nắm bắt tin tức trễ quá.” “Sao vậy?” “Hê hê, ta nói cho ngươi biết.” Người nọ nháy mắt với mọi người: “Lạc Minh Đạt đó, vẫn còn thân đồng tử!” “Không thể nào?” Người lúc nãy ngạc nhiên: “Hắn đi thanh lâu một tháng ít nhất là mười lần, mà vẫn còn là đồng tử?! Sao có thể? Ngươi đừng giỡn với ta.” “Lừa ngươi là chó con!” Thấy hắn tự tin như vậy, những người còn lại đều tin. Mấy người này nói lớn, người xung quanh đều nghe được, bọn họ nhìn qua bên kia, ai hiểu thì cười, còn ai không hiểu thì hỏi người kế bên. Chỉ chốc lát sau, chuyện Lạc Minh Đạt vẫn còn là đồng tử truyền rộng ra. Ngay cả mấy ca nhi và hạ nhân nghe vậy, cũng đỏ mặt cười trộm. Phương Hân dừng tay, nhìn về phía cánh rừng, như đang suy tư gì đó. Trong rừng, Lạc Minh Đạt đặt tay lên vai Trương Khinh Dương, dẫm giày của đối phương trét đầy bùn, hỏi: “Là ai? Nói nhanh lên! Hai ca nhi kia là ai?” Trương Khinh Dương mặc hắn dẫm, đợi hắn dẫm xong, mình cũng trây bùn lên áo của hắn. Một dấu chân to tướng in lên áo, rất dễ thấy. “Ngươi đừng có dẫm nữa, nói mau!” Lạc Minh Đạt trừng hắn. “Đó là Phương Kỳ và Phương Hân, cha của Phương Kỳ là Hồng Lư Tự, Hữu Thiếu Khanh. Phương Hân là đường đệ của y, cha của Phương Hân là Hình Bộ Thị Lang.” Trương Khinh Dương đáp, sau đó nhíu mày nói: “Ta nhắc nhở ngươi, Phương Kỳ đã có hôn ước rồi, đừng đánh chủ ý với y.” “Hình Bộ Thị Lang?” Lạc Minh Đạt không để ý lời của Trương Khinh Dương, khi nghe thấy bốn chữ Hình Bộ Thị Lang, hắn bỗng nhiên nhớ tới mấy ca nhi mà A ma đã giới thiệu cho hắn. Hắn thầm suy đoán, hỏi: “Ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang là ai? Người thấp hay người cao?” Trương Khinh Dương nghi ngờ nhìn Lạc Minh Đạt: “Ngươi nói trước cho ta biết, ngươi coi trọng người cao hay người thấp?” Lạc Minh Đạt cười hắc hắc: “Là người cao.” Nghe vậy, Trương Khinh Dương nhẹ thở ra: “May đó, người cao là Đại ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang, Phương Hân.” “Phương Hân? Hân trong cái gì?” Lạc Minh Đạt sáng mắt hỏi. Trương Khinh Dương nói: “Hân trong rạng đông.” “Rạng đông? Hân tịch, ánh sáng rạng rỡ.” Lạc Minh Đạt lẩm bẩm, cười tươi như hoa, nói: “Phương Hân, thật là một tên hay, giống như y vậy, sáng ngời động lòng người. Này! Ngươi có thấy y giống tiên tử bước ra từ trong tranh không?” Lạc Minh Đạt nhìn về phía mấy người đang nướng thịt, chỉ tiếc bọn họ vì không muốn để ai thấy, nên đã đi hơi xa, chỉ thấy toàn cây cối, hoàn toàn không thấy bóng người nào. Trương Khinh Dương lấy làm lạ nhìn Lạc Minh Đạt, thấy hắn cười như thấy quỷ, nổi da gà: “Này! Đừng cười nữa, gớm chết.” “Không có mắt!” Lạc Minh Đạt trừng hắn, quay đầu, lại cười nói: “Hoá ra y là ca nhi mà A ma đã giới thiệu cho ta, sớm biết là y, ta đã không cự tuyệt A ma rồi.” Còn cự tuyệt hai lần! Thật là tiếc! Chừng nào về phải kêu A ma làm mai mới được! “Ngươi thật sự coi trọng Phương Hân?” Trương Khinh Dương đụng tay hắn, hỏi. Lạc Minh Đạt gật đầu, nói: “Đúng vậy, ca nhi đẹp như vậy. Ngươi không biết đâu, hôm Tết Nguyên Tiêu ta đi chơi, lỡ đụng trúng y, lần đầu tiên gặp y, ta đã thích y rồi. Ta đã tìm y hơn mười ngày, mà không biết y là ai, hại ta tìm cực khổ.” “Chậc chậc chậc, vậy ngươi hết hy vọng rồi, ta khuyên ngươi, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi.” Trương Khinh Dương lắc đầu, nói. “Sao vậy?” Lạc Minh Đạt vội hỏi, Phương Hân ghét hắn, hắn rất muốn biết nguyên nhân, biết bệnh thì mới hốt đúng thuốc được. “Ta nói cho ngươi biết, ta nghe nói Hân ca nhi ghét nhất mấy người có cử chỉ tuỳ tiện, hành vi phóng đãng. Như ngươi à? Không có hy vọng đâu.” Trương Khinh Dương lắc đầu nói. “…Ta, ta.” Lạc Minh Đạt á khẩu, sốt ruột nghẹn ra một câu: “Ta không có phóng đãng!” Trương Khinh Dương lắc đầu, đánh giá hắn: “Chậc chậc chậc, ngươi một tháng đi thanh lâu mười mấy lần, ai tin ngươi là người đàng hoàng?” “…” Lạc Minh Đạt trừng hắn, nói: “Ta không có ngủ với mấy ca nhi đó! Chỉ uống rượu và nghe nhạc thôi! Ta còn chưa tính sổ với ngươi, có phải ngươi nói ta vẫn còn là đồng tử không? Khiến cho mấy người kia chê cười ta!” Trương Khinh Dương vội phủ nhận: “Không phải ta, chắc chắn là đám bằng hữu của ngươi uống nhiều quá nên nói ra.” “Hừ! Ta tin ngươi mới là lạ!” Lạc Minh Đạt không tin liếc hắn, đạp lên bụng Trương Khinh Dương, đá hắn lùi hai bước. “Này! Ngươi đá ta thật à?” Trương Khinh Dương ôm bụng, tuy không đau, nhưng rõ ràng có dùng lực, hắn cũng đá lại: “Cho ngươi đá ta, ta cũng đá!” Hai người đá tới đá lui, cũng giống đánh nhau thật, tuy đều nương tay, nhưng trên y phục vẫn in đầy dấu chân. Đá một hồi, Lạc Minh Đạt mệt, đặt mông ngồi xuống đất, nằm xuống một đống cỏ khô, ảo não nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không phải ta thích chơi với bọn họ, cũng không thể gia nhập nhóm của các ngươi, ta không chơi với bọn họ thì biết chơi với ai đây?!” “Aiz! Cũng tại cha ta và cha ngươi như nước với lửa.” Trương Khinh Dương đồng tình vỗ vai Lạc Minh Đạt: “Ngươi cũng đã mười chín tuổi rồi, nghe ca một câu, sửa đổi tính tình đi. Nếu muốn ôm được mỹ nhân về, ngươi phải thay đổi, biết đâu sẽ có cơ hội. Còn nữa, kỳ thi mùa thu năm nay ngươi phải chuẩn bị tốt, nếu thi đậu, nói không chừng Hân ca nhi sẽ thay đổi cách nhìn về ngươi?” Nghe vậy, Lạc Minh Đạt sáng mắt: “Thật sao?” Trương Khinh Dương ho nhẹ, gật đầu: “Thật! Phải nỗ lực để Hân ca nhi thay đổi cách nhìn về ngươi.” “…Nhưng ta không thích đọc sách, ta không thích hợp với sách.” Lạc Minh Đạt thở dài. Trương Khinh Dương: “…” Nói nửa ngày, hai người vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tốt, thấy thời gian cũng đã trễ, hai người tự tạo ra chứng cứ đánh nhau, một trước một sau tức giận ra khỏi rừng. Mọi người thấy bọn họ trở ra, trên mặt toàn bùn đất, trên người cũng vậy, ai thấy cũng nghĩ bọn họ đánh nhau rất hăng. Nhưng không thấy ai bị thương, hai bên hỏi thăm, hai người tỏ vẻ không có chuyện gì, chỉnh trang lại tóc tai rồi đi rửa mặt. Phương Hân nhìn hai người, đứng lên, đi tới hồ nước rửa tay. Lạc Minh Đạt đang rửa tay ở hạ nguồn, thấy Hân ca nhi rửa tay ở gần thác nước, hắn vội rửa mặt, đi qua. “Hân, Hân ca nhi, ngươi đang rửa tay hả?” Lạc Minh Đạt ngồi xổm cạnh Phương Hân, cũng rửa tay: “Nước ở đây lạnh lắm, coi chừng bị lạnh.” Nghe Lạc Minh Đạt gọi tên mình, y thấy lạ liếc hắn: “Sao ngươi biết tên của ta?” Lúc nãy còn hỏi mà. Lạc Minh Đạt chột dạ, gãi đầu nói: “Lúc nãy, lúc nãy trong lúc đánh nhau, Trương Khinh Dương nói.” Ra là vậy, Phương Hân rũ mắt, tiếp tục rửa tay, không nói gì. Lạc Minh Đạt thấy Hân ca nhi lại làm lơ mình, nhớ lúc nãy Trương Khinh Dương nói Hân ca nhi không thích hán tử tuỳ tiện, phóng đãng. Nhớ lại ánh mắt ghét bỏ của y, hắn có hơi nhụt chí, cũng không nói gì, lo rửa tay. Đúng lúc này, đối diện hồ nước có hai thiếu niên choai choai đi đốn củi, lúc đi ngang qua hồ, bọn họ dừng lại uống nước, nghỉ ngơi. Trong đó có một thiếu niên không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, hắn không biết bơi, đang vùng vẫy ở trong nước. “Cứu mạng! Cứu mạng!” Thiếu niên ở trên bờ cũng không biết bơi, chỉ có thể lo lắng, thấy bờ bên kia có người, lập tức lớn tiếng gọi. Lạc Minh Đạt và Hân ca nhi đều nghe thấy, bọn họ đứng lên. Hồ này sâu ít nhất ba mét, thiếu niên rơi xuống đã thấm mệt, chậm rãi chìm xuống. “Có người rơi xuống nước! Có ai biết bơi không? Mau tới cứu người!” Hân ca nhi xoay người, lớn tiếng kêu đám người bên kia. Mới vừa kêu xong, y nghe thấy tiếng có người nhảy xuống nước, y quay đầu lại, phát hiện Lạc Minh Đạt đã nhảy xuống nước bơi qua bên kia. Trên bờ là áo bông, áo ngoài và giày của hắn. Hân ca nhi nhìn bóng người trong nước, miệng há hốc thật lâu, không nói nên lời. _._._._ Tác giả có lời muốn nói: “Hừ! Tốc độ cởi quần áo nhanh thật!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]