Editor: Aubrey. 
Kinh Thành, Lạc phủ. 
“Nguyên Bảo, mau mau mau, coi chừng không kịp.” Lạc Minh Đạt chạy như bay ra ngoài, thấy xe ngựa đậu ở trước cửa, vội chui vào. 
“Thiếu gia, ngài đi từ từ thôi, chân ta ngắn, chạy không lại ngài.” Nguyên Bảo chỉ mới mười hai tuổi xách túi đuổi theo sau, cuối cùng cũng đặt mông ngồi bên cạnh xa phu, hắn nói: “Được rồi, Sở đại thúc, đi được rồi.” 
Trong xe ngựa, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi oán giận nói: “Aiz! Lão đệ, ngươi làm gì lề mề vậy? Trễ thêm một chút nữa, mấy món ngon mà ngươi muốn ăn ở hội lồng đèn sẽ bị người ta ăn hết cho mà xem.” 
Lạc Minh Đạt tựa người vào chỗ ngồi, thở dài, nói: “Aiz! Sở đại ca, ngươi không biết, A ma của ta kéo ta lại nói một tràng, tai của ta sắp mọc kén rồi, phiền chết đi được.” 
Sở thiếu gia cười khẽ đụng tay Lạc Minh Đạt: “Có phải lại làm mai cho ngươi không?” 
Lạc Minh Đạt thở dài, mắt trợn trắng, đáp: “Chứ còn gì nữa! Aiz! Sở đại ca, ngươi nói xem, ta chỉ mới mười chín tuổi, chưa chơi đủ đâu, A ma của ta gấp cái gì?!” 
“He he, lần này giới thiệu ca nhi nhà ai cho ngươi?” 
“Không nhớ, ta cũng không nghe rõ. Chỉ mơ hồ nghe là Hình Bộ Thị Lang, chắc là nhà ông ấy.” 
“Nhà Hình Bộ Thị Lang?” Sở thiếu gia kinh ngạc: “Nhà ông ấy có ba người con, trong đó có hai ca nhi, nếu nói người đã đến tuổi thành thân, chỉ có Đại ca nhi Phương Hân, năm nay mười bảy tuổi. Hề hề, lão đệ, ngươi thật có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534270/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.