Editor: Aubrey.
Đến tháng tư, cuối cùng Thường Hạo cũng được như nguyện khi cảm nhận được thai động của tiểu ngoại điệt. Còn được cảm nhận bé dùng gót chân nhỏ đạp lên tay mình một cái, nhóc cảm thấy tay của mình bị đạp rất rõ.
“Oa! Sức lực của bé con thật lớn!” Thường Hạo hoảng sợ, cầm tay của mình, ngạc nhiên, sau đó quay lại nói: “Ca, Gia Bảo ca, nó đạp ta!”
Nhóc hưng phấn tiếp tục đặt tay lên.
Nhạc ca nhi cười, nhẹ gật đầu.
Lần này bé con rất hiếu động, đặc biệt là trong lúc Dư Thanh Trạch và Thường Hạo nói chuyện với bé, bé cử động liên hồi, giống như thật sự đã nhớ kỹ giọng của bọn họ. Chỉ cần bọn họ nói chuyện với bé, nếu bé không ngủ, sẽ cử động phản ứng với bọn họ.
Mặc dù cách một lớp áo, Gia Bảo vẫn có thể nhìn thấy bụng của Nhạc ca nhi giật lên, giống như nổi một chấm nhỏ vậy.
Hắn mở to mắt, cảm thấy thật thần kỳ.
Nhạc ca nhi vẫy tay, Gia Bảo đi tới.
Nhạc ca nhi khoa tay hỏi: Muốn sờ không?
Trong suốt hai tháng qua, Gia Bảo luôn khát khao nhìn Thường Hạo và bé con giao lưu với nhau. Ánh mắt hâm mộ ấy không tránh được tầm mắt của Nhạc ca nhi.
Gia Bảo nghe vậy, hai mắt sáng ngời, lắp bắp hỏi: “Có, có thể sao?”
Nhạc ca nhi gật đầu, kéo tay của hắn qua đặt lên vị trí bé con cử động, để hắn cảm nhận sự thần kỳ của một sinh mệnh nhỏ.
Bé con bất ngờ đạp một cái, Gia Bảo cảm thấy bàn tay của mình bị nảy lên một cái, thật sự đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534261/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.