Editor: Aubrey. 
Nhạc ca nhi rất có hứng thú với việc luyện chữ, tính của y cũng kiên nhẫn, hoàn toàn có thể chống đỡ với công việc tẻ nhạt này. 
Y rất tập trung luyện, điều này lại khiến cho Dư Thanh Trạch lo lắng. Cứ cách ba khắc, hắn sẽ đi vào nhắc nhở y, dẫn y ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, tránh cho mắt và thân thể mệt mỏi. 
Dư Thanh Trạch hoàn toàn canh theo giờ học mỗi tiết ở trường trong kiếp trước của hắn, rất có căn cứ khoa học. 
Vì những lời khuyên của hắn rất có sức thuyết phục, nên Nhạc ca nhi nghe theo, tuy thi thoảng vẫn phản đối, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn thuyết phục. 
Cũng may, mấy ngày sau, Sướng ca nhi đã được cho ra ngoài. 
Vì khách trong tiệm ăn vặt nhiều, người đến người đi không dứt, Tiết Bạch Thuật và A ma của Sướng ca nhi đều không yên tâm để y quay lại làm việc, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 
Sướng ca nhi cũng cảm thấy từ khi mình mang thai rất thích ngủ, tinh lực không còn như trước. Nếu quay lại làm việc, e là sẽ phiền những người khác phải lo cho mình, nên y đồng ý sẽ không quay lại làm việc. 
Thay vào đó, y thường tới Tụ Phúc Lâu tìm Nhạc ca nhi bầu bạn, giao lưu chuyện mang thai. Nhạc ca nhi luyện chữ, còn Sướng ca nhi thì thêu thùa, nếu mệt thì sẽ về tiệm ăn vặt nghỉ ngơi. Có người làm bạn, hai người không còn cảm thấy chán nữa. 
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ khoa tay nói với Sướng ca nhi: Cái gì bọn họ cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534260/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.