Editor: Aubrey.
Giả Hiếu Nhân thấy thái độ của Lạc Minh Đạt có dấu hiệu mềm hoá, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, kề sát tai Lạc Minh Đạt nói lại kế hoạch của mình.
Lạc Minh Đạt nghe xong, không tỏ thái độ gì, chỉ cười cười.
Giả Hiếu Nhân cẩn thận quan sát biểu tình của Lạc Minh Đạt, hỏi: “Lạc thiếu gia cảm thấy thế nào?”
Lạc Minh Đạt chỉ hắn, cười nói: “Đủ bỉ ổi.”
Giả Hiếu Nhân nghĩ là đang khen mình, nói: “Không tính là gì, nếu hắn thức thời, ta sẽ xuống tay nhẹ một chút. Nhưng nếu hắn cố chống đối với ta, vậy đừng trách ta xuống tay vô tình.”
Lạc Minh Đạt nhìn hắn, đẩy tiểu ca nhi bên cạnh ra ngoài, sau đó hỏi: “Vậy sau này mấy món ngon của ta tính sao đây?”
Giả Hiếu Nhân âm trầm cười đáp: “Hắn không có quán, thanh danh bị hủy hoại, cho dù sau này có mở quán lại cũng không có ai đến nữa. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần tốn chút tiền tiêu vặt là có thể mời hắn đến phủ của ngươi nấu cơm.”
“Ha ha ha!” Lạc Minh Đạt cất tiếng cười to, cười một hồi, sau đó đập bàn ba cái nói: “Cao minh! Thật là cao minh!”
Hai mắt Giả Hiếu Nhân sáng lên, lại gần hỏi: “Lạc thiếu gia cảm thấy được không?” Hắn dám bảo đảm, dù chuyện này có đến tai quan phủ, hắn cũng sẽ không sợ.
Lạc Minh Đạt cười lắc đầu: “Ta chỉ lo ảnh hưởng đến huyện nha, còn mấy chuyện khác ta không biết.”
Giả Hiếu Nhân dừng một chút, sau đó cười ha ha: “Tất nhiên rồi, Lạc thiếu gia yên tâm.”
“Mỗi bữa ăn của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534237/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.