*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Editor: Aubrey. 
Lạc Minh Đạt cũng không nói bừa, ngày Tụ Phúc Lâu ra mắt món vịt quay, Nguyên Bảo đã tức tốc mua về cho hắn. Hắn đã thưởng thức, hương vị đó, đĩa vịt quay trước mặt không bằng. 
Tiêu rồi, nhớ lại món vịt quay của Tụ Phúc Lâu, hắn lại lưu luyến hương vị kia, tự dưng không muốn ăn đĩa vịt quay này nữa. 
Hay là trưa mai dặn phu lang mua vịt quay của Tụ Phúc Lâu về ăn? A! Không được, tối mai Dư Thanh Trạch mời hắn ăn cơm, vậy không thể ăn trước được. 
Nghĩ đến ngày mai được ăn đồ ngon, Lạc Minh Đạt không do dự nữa, quyết đoán bỏ đũa xuống. 
Giả Hiếu Nhân nghẹn đến mức nói hết ra hơi rồi. 
Hơn nửa ngày, hắn mới phun ra một câu: “…Cho nên, đây mới là chuyện đáng giận nhất. Hắn trộm cách làm, cải tiến một chút, biến thành của bọn họ, ngươi nói xem, cái này có khiến cho người ta tức chết không?” 
Lạc Minh Đạt quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có chứng cứ?” 
“Cái gì?” Giả Hiếu Nhân hỏi. 
Lạc Minh Đạt hỏi: “Ngươi có chứng cứ chứng minh Dư Thanh Trạch trộm công thức của đầu bếp các ngươi?” 
Giả Hiếu Nhân lắc đầu. 
“Vậy không còn cách nào khác.” Lạc Minh Đạt uống một ngụm trà, bẻ một cái chân thỏ khác ăn. 
Giả Hiếu Nhân nghẹn đến mức mặt như bị táo bón, ghé sát vào Lạc Minh Đạt, nhỏ giọng nói: “Lạc thiếu gia, Dư Thanh Trạch có quan hệ rất tốt với Thái phủ.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534235/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.