Editor: Aubrey.
Thấy Vương lão bản ngất xỉu, Lý đại phu thân là lương y, tay chân nhanh nhẹn đâm cho gã một châm.
Vì thế, Vương lão bản 'bất đắc dĩ' tỉnh lại.
Sau khi gã tỉnh lại, nhận ra chè nấm tuyết của mình có độc là do dùng nấm mới, gã cực kỳ hối hận, hận không thể ngất xíu một lần nữa. Nhưng Lý đại phu đang ngồi xổm bên cạnh canh chừng gã, gã đành phải cố gắng áp chế huyết khí tanh ngọt trong cổ họng.
Chỉ sợ nếu ngất nữa, Lý đại phu sẽ lại khiến cho gã tỉnh lại.
Gã liếc phu lang của mình, vốn muốn hỏi sao ông không biết mộc nhĩ trắng phải phơi khô xong rồi ngâm mới ăn được. Nhưng nghĩ lại, sự tình đã ra nông nổi này rồi, có hỏi thì còn ích lợi gì nữa?
Gã nhìn về phía Dư Thanh Trạch, hỏi: "Dư lão bản, sao ngươi biết mộc nhĩ trắng khô không có độc, còn nấm mới thì có độc?"
Mọi người nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Dư Thanh Trạch, Lý đại phu cũng tò mò về vấn đề này.
Dư Thanh Trạch nhìn Vương lão bản, đáp: "Sự tình hôm nay không phải đã nghiệm chứng sao? Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử, dùng nấm tuyết khô để làm chè nấm tuyết thì sẽ biết."
Lý đại phu nghe vậy, nói: "Tốt, biện pháp này rất tốt. Vậy khi nào làm?"
Dư Thanh Trạch nhìn Lý đại phu, cười nói: "Lý đại phu, hôm nay làm không được, sự tình ở đây còn chưa xử lý xong. Nếu có thể, ngày mai mời ngài đến tiệm của ta, ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534177/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.