Editor: Aubrey.
Trong nhóm người này, ngoại trừ một tiểu ca nhi, còn lại đều là những hán tử cao lớn thô kệch, dáng người vạm vỡ, đồng dạng mặc áo ngắn màu đen. Vừa bước vào, gặp bàn là đạp, gặp ghế là đá, hùng hùng hổ hổ, còn hung dữ hơn nhóm người đầu tiên, vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Tiểu ca nhi sau lưng bọn họ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khóc *lê hoa đái vũ. Y cũng giống như hai ca nhi trước đó, trên mặt và trên cổ nổi nhiều chấm đỏ, cũng sưng đỏ lên. Chỉ khác một cái là, bởi vì tay áo của y buông xuống nên không biết cánh tay của y có bị sưng hay không.
*lê hoa đái vũ: đơn giản là người đẹp thì ngay cả khóc cũng đẹp.
Vốn dĩ, dung mạo của y rất xinh đẹp, bây giờ thì toàn là chấm đỏ, trông rất khủng bố.
"Có, có thêm người trúng độc sao? Vậy chắc chắn không phải giả bệnh để lừa tiền rồi, xem ra là thật sự có vấn đề." Có một vị khách nói.
"Tạo nghiệt mà! Chúng ta cũng ăn, không lẽ chúng ta cũng bị trúng độc hết rồi?" Một vị khách khác lo lắng nói.
"Có thể lắm..."
Bọn họ đang lo cho an toàn của bản thân, bất chợt, nhóm người kia xông thẳng vào quán.
Hán tử cầm đầu đá bay một cái bàn cản trở trước mặt, thấy ở đây nhiều người như vậy, phát hiện có hai người cũng bị giống như đệ đệ của hắn, lập tức sửng sốt. Ngay sau đó, hắn càng nổi giận.
"Ai là lão bản?! Lăn ra đây!"
"Là ngươi sao?! Dám bán thức ăn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534176/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.