Ngọa Long nhìn Lâm Thiên Sinh bằng đôi mắt lát lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy mở miệng hỏi: “Chảng, chẳng lẽ các hạ là cường giả ở cảnh giới Độ Kiếp?”
Trong lòng Ngọa Long vốn đã rối loạn, ông ta thậm chí còn không thể cảm nhận được một chút dao động chân khí nào trong cơ thể Lâm Thiên Sinh.
Hơn nữa, hơi thở của anh ổn định đến lạ thường, chỉ sợ đã thức tỉnh cách đây từ rất lâu.
Một người như vậy, nếu ở thời kỳ cường thịnh, ít nhất cũng là một vị chuẩn thánhII!
Chỉ là ở thế giới có linh khí mỏng manh này, tu vi đã bị áp chế. Lâm Thiên Sinh không nói gì, mà chậm rãi đứng dậy, cất cần câu đi.
Ngọa Long đột nhiên kinh hãi tỉnh lại, ông ta mặc kệ vết thương trên người, nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Nói: “Tiên sinh tài năng xuất thế, hy vọng ngài có thể ra tay cứu tôi một mạng, sau này tôi nhất định sẽ tôn ngài làm thủ lĩnh!”
Lâm Thiên Sinh quay người lại, nhìn ông ta một cái, chậm rãi hỏi: “Ông là ai?”
Vẻ mặt Ngọa Long khẩn trương nói hầu của Âu Dương thế gia ở Thiên Hải.”
iểu nhân là Ngọa Long, từng là người “Sau đó bởi vì cả tộc Âu Dương làm thế gia lánh đời, tiểu nhân chìm vào giấc ngủ sâu.”
Nghe vậy, Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo đồng thời kinh ngạc: “Ngọa Long?”
Nhìn thấy hai người phản ứng như vậy, Ngọa Long kinh ngạc hỏi: “Hai người biết tên của tôi à?”
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3444985/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.