Giọng điệu Tô Nhiên có chút nặng nề: “Gần đây quả thực hơi bận, hơn nữa đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Tân Lam ở đầu dây bên kia nói: “Được rồi, tớ đang ở sân bay, chuyện tớ về nước này tớ còn chưa nói cho người trong nhà biết nữa, gọi điện thoại cho cậu trước đấy.”
“Thế nào hả, đủ thắm thiết chưa?”
“Chỉ là vừa nãy tớ có gọi điện cho Vi Vi, vậy mà con bé đó không nghe điện thoại, nhóc con, chờ lát nữa gặp nó, tớ phải mắng nó một trận mới được.”
Tô Nhiên kinh ngạc nói: “Cậu thật sự về nước rồi ư?”
Tân Lam nói: “Đương nhiên rồi, tớ còn mang về mấy người bạn nữa, cậu tới sân bay đón tớ trước đã.”
Nói xong rồi cũng không chờ Tô Nhiên phản ứng lại đã trực tiếp cúp điện thoại.
“Alo! Lam Lam?” Vốn dĩ Tô Nhiên còn muốn nói gì với cô ấy nữa nhưng Tân Lam hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Tô Nhiên buông điện thoại xuống, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì cô vẫn chưa quyết định phải nói với Tân Lam về chuyện của Lăng Vi Vi như thế nào.
Lâm Thiên Sinh ở một bên hỏi: "Sao vậy?"
Mặt Tô Nhiên có chút nghiêm trọng nói: "Một người bạn thân khác của em đã về nước rồi, giờ cô ấy muốn em đến đón."
Lâm Thiên Sinh nghe thế, bình tĩnh nói: "Bạn thân? Vậy thì em đi đi, sao lại trưng ra cái vẻ bế tắc như thế?
'Tô Nhiên cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh đi với em nhé."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3416272/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.