Vừa dứt lời, nó đã tỏa ra sát khí về phía mấy tên vệ sĩ nhà Mộ Dung ở trước mặt.
“Á á á!"
Nhất thời, mấy tên vệ sĩ võ giả kia đều lộ ra vẻ mặt đau đớn, trở nên cực kỳ dữ tợn, sau đó phát ra tiếng rên rỉ liên tục ngã xuống sàn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ thân hình đều bị hút thành xác khô.
Cảnh tượng này đã khiến sắc mặt Tô Nhiên sợ hãi đến mức trắng bệch. Còn Lăng Phong đang ở gần đó lại đầy vẻ không dám tin. Rõ ràng ngay cả anh ta cũng không ngờ rằng, trong vòng ngọc kia lại phong ấn một tà tu.
Mặt Nam Sơn Đạo Nhân biến sắc, vội vã đẩy Lâm Thiên Sinh ra: “Không ổn rồi. Quả nhiên là tà tu đã sống lại”
Tiếp đó tay phải nhanh chóng rút bảo kiếm sau lưng ra, không biết tự bao giờ tay trái đã vẽ một lá bùa, miệng lẩm bẩm: “Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương. Ngô sắc thử phù, phổ tảo bất tường. Tam muội chân hỏa, cấp ngã phá.
Vừa dút lời, lá bùa trong tay nhất thời tự cháy, đánh mạnh về phía vòng ngọc đang lơ lửng trên không kia.
Bịch!
Không ngờ sát khí xung quanh vòng ngọc lại có thể tách ra.
“Á! Phương sĩ chết tiệt này. Nếu không phải hôm nay tôi chỉ còn lại một tia tàn hồn, chắc chắn sẽ băm thây ông thành vạn mảnh”
Bị Nam Sơn Đạo Nhân đánh một đòn, trong vòng ngọc lập tức phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Hừ! Tôi đang đánh tia tàn hồn này đấy. Các người đừng vọng tưởng sẽ sống lại sát hại sinh linh thế gian này, lão phu sẽ không đồng ý đâu.”
Nam Sơn Đạo Nhân quang minh lẫm liệt, tiếp tục cầm bảo kiếm bay tới chém giết.
“Lão đạo đáng ghét, không ngờ lại dám đối đầu với Quỷ Sát Tông của tôi.” Giọng nói trong vòng ngọc vô cùng giận dữ, tiếp theo là càng nhiều khí đen tràn ra, nhanh chóng tập hợp lại thành một bóng đen.
Lâm Thiên Sinh lùi sang một bên quan sát, không hề có ý định ra tay.
Lúc Nam Sơn Đạo Nhân và bóng đen kia đang giao đấu, Tô Nhiên và Tô Khả Hân đã chạy đến.
“Kia, kia là Quỷ Hồn sao?” Tô Nhiên ngạc nhiên hỏi. Lâm Thiên Sinh đáp: “Một tia tàn hồn của tà tu.”
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Nhiên và Tô Khả Hân đều nhanh chóng thay đổi.
Trước đó, Lâm Thiên Sinh đã phát hiện ra vòng ngọc này trên người Mộ Dung Tình, cũng vì thế anh mới ra tay đánh chết cô ta. Mà hơi thở do tà tu này tỏa ra chỉ là cảnh giới Trúc Cơ viên mãn mà thôi.
Thấy Nam Sơn Đạo Nhân ra tay, Lâm Thiên Sinh cũng không còn hứng thú tham gia nữa.
“Vòng ngọc kia là rơi ra từ trên người Mộ Dung Tình.” “Chẳng lẽ nhà Mộ Dung âm thầm kết giao với tà tu ư2”
“Nếu là vậy, thảo nào Nam Sơn Tiên Nhân lại ra tay. Hóa ra là thế.
Đám đông vây xem bắt đầu thảo luận, ánh mắt đều đổ dồn lên cuộc giao đấu giữa Nam Sơn Đạo Nhân và bóng đen. Nhưng không ai chú ý đến, lúc này sắc mặt của Lăng Phong và Lăng Sơn Thủy đều vô cùng khó coi.
Tất nhiên Lăng Sơn Thủy vừa liếc mắt đã nhận ra lai lịch của vòng ngọc này, trong lòng đã liên tưởng khẳng định là do Lăng Phong giở trò quỷ. Có điều bây giờ nhiều người có mặt ở đây thế này, ông ta cũng không tiện ra mặt nói gì cả. Nếu để người khác biết được nhà họ Lăng của ông ta cấu kết với tà tu thì mới thật sự xong đời.
“Ngô phụng thiên địa sắc, nhất kiếm khai lưỡng môn. Cấp cấp như thái ất cứu khổ thiên tôn luật lệnh. Sắc!”
Nam Sơn Đạo Nhân cầm bảo kiếm bay vút lên trời vung ra một đạo chân khí, chém mạnh về phía bóng đen kia.
“Á! Đáng ghét! Hôm khác khi Quỷ Sát Tông của tôi sống lại, nhất định phải đánh lão đạo nhà ông chết không có chỗ chôn"
Bóng đen thốt ra một tiếng không cam tâm, rồi bị chân khí của Nam Sơn Đạo Nhân đánh cho tiêu tan ngay tại chỗ.
Nam Sơn Đạo Nhân hừ lạnh: “Hừi Có lão phu ở đây bảo đảm nơi này sẽ bình an. Bất cứ yêu ma quỷ quái nào đến đây cũng đều phí công.”
Tà tu bị tiêu diệt, mọi người đều võ tay hoan hô, đồng loạt khen hay: “Nam Sơn Tiên Nhân không hổ là phương sĩ truyền nhân ngự tiền của Lưu Cảnh đế, quả nhiên bản lĩnh phi phàm”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]