Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lâm Thiên Sinh ung dung bước đến chỗ thi thể của Mộ Dung Tình.
“Thiên Sinh” Thấy Lâm Thiên Sinh đi tới, Tô Nhiên khó hiểu vội vã đứng dậy.
Nhưng Lâm Thiên Sinh lại nghiêm túc nói: “Em cứ ngồi yên đợi anh.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tô Nhiên hơi do dự, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
“Cậu cả, vòng ngọc kia...”
Tên đàn ông đầu trọc đã hơi sốt ruột.
Sau khi Mộ Dung Phi ngã xuống, vòng ngọc mà Lăng Phong đã tặng kia cũng rơi ra khỏi người Mộ Dung Tình.
May mà mọi người đều đang chú ý đến Lâm Thiên Sinh, bằng không chắc chắn sẽ có người phát hiện ra. Trong lòng Lăng Phong còn hoảng loạn hơn ai hết.
Vòng ngọc này đã được anh ta lấy ra từ trong quan tài của Vô Ảnh Đại Nhân.
Ông cụ nhà họ Lăng đã từng cảnh cáo anh ta rằng, đừng có ý đồ với những món đồ trong quan tài. Nếu bị Vô Ảnh Đại Nhân phát hiện thì rắc rối rồi.
Nghe thấy những lời ban nãy của Lâm Thiên Sinh, trong lòng Nam Sơn Đạo Nhân không ngừng thầm măng: “Khá lắm nhóc con, lúc nãy tôi đã giải vây giúp cậu, vậy mà bây giờ cậu lại chụp cái nồi này lên đầu tôi. Cậu đã hại chết tôi rồi.”
Vốn dĩ hai nhà Tô và Mộ Dung mâu thuẫn chẳng hề liên quan đến ông ấy. Ai dè lần này thì hay rồi, thằng nhóc này nói dăm ba câu đã đẩy hết lên đầu ông ấy.
Nhưng ngẫm lại, tám chín mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404532/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.