Tô Nhiên nói: "Nhưng nếu tôi có thể sống mười ngàn năm, tôi sẽ ở bên anh mười ngàn năm đấy."
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Thiên Sinh hơi lắng đọng lại.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh cũng không nói gì.
Mười ngàn năm?
Đúng vậy, Lâm Thiên Sinh anh đã tu luyện ở nơi đất khách quê người mười ngàn năm rồi, mỗi ngày đều là giết chóc sát phạt, chưa từng có người phụ nữ nào có thể bước vào trái tim anh.
Trên con đường bất khả chiến bại, anh tận hưởng sự cô độc.
Bây giờ nhìn lại, anh mới nhận ra cuộc sống của mình dường như còn thiếu một điều gì đó.
Có một điều từng khiến anh cảm thấy hơi xúc động.
Lâm Thiên Sinh với tư cách là một Thiên Đạo Sứ của Vô. Cực Giới Vực đã tận mắt nhìn thấy một tu sĩ vì để bảo vệ đạo lữ thoát khỏi lôi kiếp, bất chấp tu vi ngàn năm của bản thân, cuối cùng gặp phải cái kết đau buồn hồn tiêu phách tán.
Mà đạo lữ của tu sĩ kia thì bình an vô sự vượt qua muôn vàn lôi kiếp mà Lâm Thiên Sinh đánh xuống, bước vào Thánh Nhân Cảnh, đạt được Bất Diệt Chi Khu.
Sau đó trên con đường theo đuổi Tiên Nhân Cảnh cũng gặp một số kỳ tích, có lẽ cô ấy đã sớm quên mất người đàn ông đã đỡ lôi kiếp cho cô ấy năm xưa.
Lúc đó anh đã hỏi, tại sao trên đời lại có những kẻ ngu ngốc như vậy?
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của Lâm Thiên Sinh lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404511/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.