Nghe xong, Tô Nhiên chậm rãi mở mắt ra, yên lòng sờ sờ đầu Tô Khả Hân.
Sau đó cô quay người nhìn về phía Lâm Thiên Sinh: “Cảm ơn anh. Nếu không có anh thì chắc chắn tối nay nhà họ Tô của tôi đã bị hủy diệt."
Lâm Thiên Sinh xua tay, thản nhiên nói: "Chúng ta ở chung phòng mấy ngày, huống chỉ còn có danh nghĩa vợ chồng, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Chỉ là lòng dạ yếu đuối của cô chưa chắc đã là điều tốt."
Lâm Thiên Sinh nói xong, hai tay đút túi quần, bình tĩnh đi vào biệt thự.
Sau khi Lâm Thiên Sinh rời đi, Tô Khả Hân nói: "Anh rể thực sự rất lợi hại. Vừa rồi anh ấy không di chuyển, anh ấy làm thế nào vậy nhỉ?"
Phải biết rằng, Hà Thất là một võ giả cấp bảy.
Toàn bộ Giang Nam, nói một cách ngắn gọn, thực sự không có nhiều người có thể công khai đánh bại ông ta.
Nhưng vừa rồi ông ta đột nhiên bị nổ đầu chết ngay trước mặt Lâm Thiên Sinh!
Tô Nhiên mỉm cười sờ đầu Tô Khả Hân nói: "Ai biết được, dù sao anh rể của em rất lợi hại, quả thực là vận may của nhà họ Tô chúng ta."
Tô Khả Hân bĩu môi nói: "Chị, chị có thể đừng sờ đầu em được không? Em đã lớn rồi, gần hai mươi tuổi rồi, sao chị còn coi em như trẻ con thế?"
Tô Nhiên cười đến mức khóe mắt nheo lại thành một đường chỉ mỏng, nói: "Trong lòng chị, em vĩnh viễn là một đứa trẻ."
Một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404510/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.