Một âm thanh giòn giã vang lên.
Ông cụ Lăng- Lăng Sơn Thủy tức giận giáng cho Lăng Vi Vi một bạt tai thật mạnh.
Lăng Vi Vi ấm ức nói: “Ông ơi, cháu không biết tại sao những bức ảnh đó lại bị người ta trộm mất, cứ như có ma vậy, không thể trách cháu được!”
“Mày câm miệng cho tao!”
Lăng Sơn Thủy tức giận đến mức bộ xương già run rẩy không ngừng.
“Mày không chụp những tấm ảnh đó thì người khác có thể lấy trộm được sao?”
“Nhà họ Lăng chúng tao sao lại sinh ra một thứ như mày chứt”
“Mối thù của cha mày vẫn chưa trả được, tao đã sắp bị mày làm cho tức chết rồi!”
Lăng Sơn Thủy càng nói càng tức giận, suýt thì không thở được.
Sau khi mắng chửi Lăng Vi Vi xong, Lăng Sơn Thủy lại chĩa mũi nhọn vào Lăng Phong vẫn đang im lặng bên cạnh: “Còn Phong Nhi, chẳng phải trước đó cháu nói rằng con gái của nhà họ Diệp cùng lắm không thể sống sót sau vài tháng sao?"
“Sao gần đây ông lại nghe được tin cô ta đã hồi phục?”
“Hơn nữa vẫn đang âm thầm điều tra chuyện người làm cô ta bị thương năm đó trong thành phố Giang Nam”
Lăng Phong nói: “Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, nhưng đại nhân Vô Ảnh đang điều tra.”
Nghe vậy, ánh mắt Lăng Sơn Thủy lóe lên tia nham hiểm: “Trước mắt, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ là trở ngại lớn nhất của nhà họ Lăng chúng ta.”
“Ông và ông cụ nhà họ Lăng ít nhiều vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404491/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.