Thiết kế như vậy, thật sự là điên cuồng — không đề cập tới cục diện hoàn mỹ, chỉ cảm thán lòng người thật ác độc mà thôi.
Tịch Lan Vi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Hoắc Kỳ, lại nhìn Hoắc Trinh: "Ngươi thật sự cho rằng bệ hạ không tìm thấy sao?"
"Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, tất nhiên hắn sẽ tìm được." Hoắc Trinh cười lạnh: "Cứ tự nhiên đi, tốn thêm một ngày, đó sẽ là rất nhiều mạng người."
Hoắc Trinh nhìn rồi dùng một ngón tay chỉ vào ngục tốt ở bên ngoài, lại nói với Tịch Lan Vi: "Trên người bọn họ đều mang theo đao. Đều nói Tịch gia trung tâm nhất, thân là nữ nhi của Tịch gia, ngài không muốn tận trung sao, Chiêu nghi nương nương?"
Bức nàng tự sát.
Tịch Lan Vi mấp máy môi, bình tĩnh nói một câu: "Cung tần không có chỉ không được tự sát", nàng nhìn về phía Hoắc Kỳ, chờ ý tứ của hắn.
An tĩnh, trong tay áo tay của Hoắc Kỳ nắm chặt thành quyền. Nhận thấy được ánh mắt của nàng, hắn lại không nhìn nàng, trầm mặc trong giây lát, phát ra một tiếng cười tức giận: "Rất tốt..."
Rốt cuộc hắn nhìn về phía nàng.
Hắn đến gần hai bước, Tịch Lan Vi khẽ cúi đầu, dưới chân chưa động.
"Lan Vi." Hắn gọi một tiếng, yên tĩnh một lát, lại nói: "Trẫm nhất định phải cứu những bá tánh đó."
"Thần thiếp biết." Nàng gật đầu một cái, không sợ hãi gì, ánh mắt dừng trên cây đao của ngục tốt bên ngoài cửa: "Có một chuyện muốn nói với bệ hạ..."
"Nhưng mấy ngày nay có nàng có ở bên cạnh, trẫm cực kì vui vẻ." Hắn cắt đứt lời của nàng, nói làm cho nàng ngẩn ra, sau đó nàng cười khổ một tiếng: "Thần thiếp biết..."
Hoắc Kỳ suy nghĩ một chút, lại nói: "Cho nên cũng không muốn nghe di ngôn của nàng..."
"..." Tịch Lan Vi chớp chớp mắt, nhất thời không rõ hắn có ý tứ gì, chỉ nghe hắn sửa lại lời nói: "Hoặc là... Qua vài chục năm nữa lại nghe đi."
Khẩu khí của Hoắc Kỳ trầm xuống, nhìn về phía Hoắc Trinh, dạo bước đến gần hắn, trong mắt khinh miệt rõ ràng: "Ngươi cũng giở trò âm mưu, Nhị đệ."
Hoắc Trinh lạnh lùng.
"Có phải trẫm đã quên nhắc nhở ngươi một câu hay không, bên người trẫm có vị giai nhân, băng tuyết thông minh." Ánh mắt của Hoắc Kỳ không biết cố ý hay vô tình mà lướt qua khuôn mặt Tịch Lan Vi, thấy hai má nàng bỗng dưng ửng hồng, vừa lòng mà tiếp tục khen: "Giúp trẫm không ít việc, rất nhiều bố trí đều nhờ nàng nhắc nhở mà làm. Nàng còn nhắc nhở trẫm một việc là..." Hắn suy nghĩ giây lát: "Là cảm thấy ngươi còn để lại chuẩn bị ở phía sau, làm cho trẫm có thêm phòng bị."
Tịch Lan Vi đột nhiên an tâm một chút, khẽ cười nhìn về phía hắn, tiếp tục chờ hắn.
"Trẫm không biết ngươi chuẩn bị gì ở phía sau, chỉ là cũng đã làm chút an bài thích đáng." Hắn lại cười một tiếng, tự mình nâng bàn lên, lại ngồi xuống lần nữa: "Đặc biệt trong đó, là để cho quân đội xuất chinh đi Việt Liêu ở lại đóng quân thêm một thời gian... Tuy an bài này vốn là vì đề phòng lại có binh biến, nhưng Nhị đệ ngươi cảm thấy... Nếu trẫm để cho tất cả bọn họ đều đi tìm mấy cái thành và thôn kia, thì phí bao nhiêu công phu đây?"
Thần thái trên mặt Hoắc Trinh bỗng nhiên bị co rút lại, sắc mặt tái nhợt mà ngã ngồi xuống: "Ngươi..."
"Dù không có bố trí này, trẫm cũng không thể lấy mạng của nàng ấy để đổi lấy lời nói của ngươi." Vẻ mặt Hoắc Kỳ nghiêm nghị, nhìn về Tịch Lan Vi còn đứng ở một bên, giơ tay kéo tay nàng: "Ngồi đi."
Tịch Lan Vi thu váy ngồi xuống, sau đó bị hắn duỗi tay mạnh mẽ ôm lấy, nàng không thể giãy giụa mà chỉ có thể dựa trên đầu vai hắn. Một mặt nàng cảm thấy như thế không thích hợp nhưng mặt khác lại yên tâm thoải mái mà nghe hắn trào phúng Hoắc Trinh: "Trẫm không biết ngươi và vị Hứa thị kia đến tột cùng có tình cảm như thế nào, trẫm và Lan Vi sao..." Hắn cười lắc đầu: "Trẫm có thể sử dụng toàn quân đi cứu người, nhưng sẽ không lấy nàng ra trao đổi. Việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, nhất định phải dính dáng đến một nữ tử như nàng, ngươi không thấy mất mặt sao?"
"..." Tịch Lan Vi bị hắn dùng sức ôm lấy người, không thể tránh được, nếu như mạnh mẽ rời khỏi đầu vai hắn, dáng ngồi lại thật sự quỷ dị. Thấy hắn vẫn không chịu buông lỏng, nàng chỉ có thể tội nghiệp mà nhìn hắn, tràn đầy bất mãn.
Cảm thấy nàng quá không thành thật, Hoắc Kỳ dùng tay bấm một cái trên eo nàng để cảnh cáo, ngược lại vẫn vân đạm phong khinh mà nói với Hoắc Trinh: "Vừa rồi trẫm có vẻ thật hoảng sợ, có phải không?"
Hoắc Trinh chất phác gật đầu.
"Đó là muốn nhìn xem đến tột cùng ngươi còn có chút lương tâm nào hay không." Hắn khẽ cười nói: "Xem ra là trẫm đã yêu cầu quá xa vời. Vậy... Không thể trách trẫm không màng tình huynh đệ."
Hoắc Kỳ cân nhắc, nghĩ nghĩ đến nhóm nạn dân ở ngoài ngàn dặm, mày nhăn lại: "Hình phạt lăng trì chưa hề dùng đối với tông thân, lần này là ngươi bức trẫm. Trẫm không cần ngươi nói là nơi nào gặp tai hoạ, sau khi tìm được, sẽ xem đã chết đi bao nhiêu người, chết bao nhiêu người thì cắt ngươi bấy nhiêu đao, nếu như một mình ngươi không đủ..." Hắn cười lạnh một tiếng: "Đành phải bắt thê tử, nữ nhi của ngươi tới thay vào."
Lời nói bình tĩnh, nhưng Tịch Lan Vi cũng nhìn ra được, đây là hắn cực kỳ hận.
Huynh đệ tranh quyền đoạt vị cũng không sao, thế nhưng Hoắc Trinh không tiếc liên lụy hơn mười vạn mạng người, vì trả thù cho bọn họ, phàm là một minh quân, đều sẽ hận Hoắc Trinh như thế.
"Ngươi không xứng làm phiên vương, thê tử, nữ nhi của ngươi cũng không xứng làm Vương phi, Ông chủ, trẫm vốn muốn giữ lại phong vị cho hài tử kia, hiện tại xem ra, vẫn nên thôi đi."
Hoắc Kỳ nhíu mày, trong ngực đè nén lửa giận, dừng trong giây lát, lại nói: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trẫm sớm có phòng bị. Nếu không... Thật sự bức tử Lan Vi, dù trẫm đã tiễn các ngươi đi, cũng nhất định bắt trở về, thiên đao vạn quả để tính nợ cũ."
Lan Vi ở trong lồng ngực Hoắc Kỳ run run, bên hông lại bị hắn bấm một cái. Đau nhức đến hai mắt ngấn nước, nàng uất ức mà nỉ non: "Không tránh được..."
"... À." Hắn nghiêng đầu đáp một câu, mặt không có biểu tình gì: "Xin lỗi."
Không hề có thành ý xin lỗi.
...
Từ trong lao đi ra, Tịch Lan Vi cảm thấy ánh hoàng hôn đặc biệt xinh đẹp. Tay đỡ ở bên hông, trước tiên bắt được tay hắn tùy thời có khả năng bấm mình, nàng mới thoát ra được. Liếc nhìn hắn một cái, nàng hừ nhẹ một tiếng đi nhanh hơn, quả nhiên là bộ dáng muốn ném hắn ra sau lưng.
"Xuy..." Hoắc Kỳ cười, cũng đi nhanh, khoảng ba bước đã đuổi theo nàng, nhưng thật ra lại không đụng vào nàng, chỉ bước theo bên cạnh nàng hỏi: "Tức giận sao?"
"... Hù chết người!" Tịch Lan Vi liếc hắn một cái, dưới chân chưa dừng lại, lời nói đầy tức giận: "Bộ dáng khẩn trương sợ hãi kia bệ hạ cũng làm quá giống, thần thiếp đều tin!"
Còn tưởng rằng như thế hắn bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, ban chết cho nàng hoặc là từ bỏ hơn mười vạn người kia — người chết tất nhiên là nàng.
"Nhưng nếu không làm giống một chút, nàng không sợ, cũng không lừa được Nhị đệ a..." Hắn biện giải rất đúng lý hợp tình, bước một bước dài chắn trước mặt nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày: "Như thế nào, nàng cứ như vậy mà không tin trẫm, vừa xảy ra chuyện liền cảm thấy nhất định trẫm sẽ mặc kệ nàng?"
"..." Nàng bị hỏi đến phát ngốc, cân nhắc một chút, ấp úng giải thích: "Cũng... Cũng không phải, chỉ là... Đó là hơn mười vạn người..."
Nàng không tin một chút nào, hơn nữa nàng cũng không hi vọng hắn vì một mình nàng mà mặc kệ hơn mười vạn người kia, hắn bỏ được thanh danh hôn quân này, nàng cũng không dám gánh nhiều nợ máu như vậy.
"Aiz..." Hắn thở dài một tiếng, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước, lúc này đổi lại là hắn có bộ dáng không để ý đến nàng.
"Viên Tự." Hắn bước tới phía trước, vừa đi vừa phân phó: "Mau truyền lệnh khẩn, Tề Hành dẫn quân tìm kiếm, lục soát ra mấy địa phương kia lập tức bẩm báo lại; các nơi triệu tập thầy thuốc, dược liệu vận chuyển đến Việt Liêu, đợi đến khi điều tra rõ lập tức đưa đến tiến hành cứu chữa, quân đội cũng cần có chuẩn bị trước, để phòng tình hình bệnh dịch lan truyền trong quân."
Hắn nói, nghĩ nghĩ, lại nói: "Để Thẩm Ninh dẫn người đi Việt Liêu trấn thủ, nếu phát hiện hành tung của Kỵ Sơn thần y, để cho ông ta an tâm cứu trị nạn dân trước, rồi sau đó mang về Trường Dương."
Tịch Lan Vi đột nhiên hoàn hồn, tiến lên túm ống tay áo của hắn, hắn quay đầu lại, đối với hành động đột nhiên của nàng có chút tò mò.
"Thần thiếp..." Nàng cân nhắc một chút để tìm từ, khẽ cười nói: "Mới vừa rồi thần thiếp có chuyện muốn nói, bệ hạ không cho thần thiếp nói."
"... Khi nào?" Hắn sửng sốt, không nhớ rõ bản thân ngắt lời của nàng khi nào. Hắn suy nghĩ một chút, đợi đến lúc suy nghĩ cẩn thận "Thời điểm" này, khi tỉnh ngộ càng thêm khó hiểu: "Nàng nói là... " di ngôn " kia sao?"
"..." Nàng buồn buồn, gật đầu: "Vâng..."
Hắn tràn đầy khó hiểu mà nở nụ cười, chỉ cảm thấy việc này rất có ý tứ, trêu ghẹo nói: "Chưa thấy qua ai vội vã nói di ngôn như vậy... Có ý tứ gì? Vội vã khiến trẫm ban chết cho nàng sao?"
"Không phải!" Nàng cắn môi, có chút giận dỗi. Hắn ho nhẹ một tiếng, cuối cùng thêm một chút nghiêm túc: "Nàng nói đi, trẫm chăm chú lắng nghe."
Hoàng hôn buông xuống, tay nàng bắt vào nhau, chậm rãi đi dạo bước chân, một tiếng ai thán thể hiện đau buồn: "Không có hứng thú... Ban đầu là muốn quét sạch hứng thú của Hoắc Trinh, nhưng lại không quét được."
Cái gì?
Hắn nghĩ nghĩ, suy đoán khả năng trong lời nói của nàng: "Xin hỏi nương tử lại tìm được dấu vết gì để lại?"
Nàng lắc lắc đầu, sau khi tiếng vang nhỏ do hạt châu trên trâm cài chạm vào nhau dừng lại, mỉm cười nói: "Thần thiếp vốn muốn nói, nơi xảy ra dịch bệnh chính là ở Dịch Châu, Hà Uyển, Mậu Dương, mấy cái thôn cũng đều ở trong ba thành đó, bệ hạ căn bản không cần phí quá nhiều sức lực tìm kiếm, hắn cũng nghĩ quá dễ dàng rồi."
Hoắc Kỳ kinh ngạc. Nhìn thần sắc của nàng không giống đang nói đùa, bộ dáng khiến cho hắn không thể không tin. Hắn ngẩn ra, do dự mà hỏi: "Nàng... Làm sao mà biết được?"
Tất nhiên là bởi vì nàng đã trải qua một lần, may mà khi đó xảy ra sớm, nàng còn có bộ dáng của Vương phi, đối với các sự vụ của Việt Liêu cũng biết một ít. Nàng nhớ khi đó các quan viên ở Việt Liêu vì thế mà sứt đầu mẻ trán một thời gian, ngay cả Vương phi như nàng khi nghĩ đến nạn dân thì cuộc sống hàng ngày cũng khó mà an lòng.
Đó là một đại sự, xem như là thiên tai lớn nhất ở Việt Liêu trong nhiều năm qua. Đến nỗi qua nhiều năm như vậy, tuy là nàng đã quên việc này, nhưng nghe Hoắc Trinh nhắc tới... Vẫn lập tức nhớ tới mấy địa phương kia.
Mới vừa rồi khẩn trương như vậy, nàng nghĩ cũng rất đơn giản, trực tiếp nói mấy địa phương này cho Hoắc Kỳ, giải nan đề này mới là quan trọng, còn nếu hắn mở miệng nói muốn ban chết cho nàng trước...
Chuyện đó cũng không sao cả, rất hợp tình lý. Dù sao đợi sau khi nàng nói ra mấy địa phương đó, hắn sẽ không giết nàng, nàng cũng nhất định sẽ không vì thế mà mang thù hận, bởi vì hắn cân nhắc, là đại cục.
Nhưng thật ra nàng có chút vui mừng, hắn vừa chiếu cố tốt đại cục, vừa không động một chút tâm tư lấy nàng trao đổi. Thậm chí... Theo hắn nói, dù không có những bố trí trước đó, hắn cũng sẽ không lấy nàng để trao đổi.
Khẩu khí trầm xuống, Tịch Lan Vi khẽ cười đến gần hai bước, suy nghĩ rồi hỏi hắn: "Nếu thần thiếp không nói nguyên nhân, lúc này bệ hạ chịu tin thần thiếp chứ?"
Hắn nghi hoặc không nói.
"Có một số việc... Thần thiếp không biết nên nói như thế nào." Nàng cúi thấp đầu: "Nhưng... Một ngày nào đó sẽ nói với bệ hạ."
Thần sắc của nàng rất khó xử, Hoắc Kỳ đặt ở trong mắt, sau khi nhíu mi an tĩnh một lúc lâu, rốt cuộc chân mày giãn ra: "Thôi."
Nghe được một tiếng cười, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hoàng hôn ấm áp chiếu vào khóe miệng khẽ cười của hắn, hắn không hề có ý ép hỏi mà nói với nàng: "Vậy trước tiên không nói, chờ nàng suy nghĩ tốt lại nói..." Hắn cười nhạt, lại dặn dò thêm một câu: "Đừng quên là được."
---
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Trinh: Σ(っ °Д °;)っ vừa rồi rõ ràng ngươi thật sự hoảng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]