Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Mười hai ngày sau, Hoắc Trinh ở trong ngục bỗng nhiên yêu cầu được gặp Hoàng đế và Nghiên Chiêu nghi.
Hoắc Kỳ ân chuẩn, lại vừa lúc vẫn có chút sự vụ quan trọng chưa xử lý xong, bèn để Tịch Lan Vi đi trước, chính mình sẽ đến sau.
Lúc Tịch Lan Vi đến, là lúc hoàng hôn ngã về phía tây. Đứng ở bên ngoài cửa nhà lao, nàng có chút bất an nói không nên lời, nhìn Hoắc Trinh, thanh âm của nàng cũng lạnh hơn: "Chuyện gì?"
Hoắc Trinh đang tự rót đồ uống, nghe tiếng nói giương mắt nhìn qua, hắn cười, hỏi nàng: "Bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ còn có một số việc, để cho ta đến trước." Nàng bình tĩnh trả lời, đổi lại hắn cười một tiếng: "Hoàng huynh đối với ngươi thật đúng là yên tâm, các quy củ mà cung tần nên tuân theo đều buông lỏng đối với ngươi."
Không sợ nàng một mình gặp người khác sẽ phát sinh chuyện gì.
Sự bất an trong lòng Tịch Lan Vi càng thêm mãnh liệt, nghe lời đó, nàng bật cười ra một tiếng, mang theo một chút khinh miệt nhằm che dấu phần bất an này: "Đó là do bệ hạ không cần phải lo lắng ta sẽ có chuyện gì với ngươi." Nàng gật đầu, lạnh nhạt nói thêm một câu: "Điện hạ, bổn cung là Chiêu nghi của ngài ấy."
Nói cách khác, nàng thân là sủng phi, sao lại cùng một tù nhân như hắn có cái "Sự" gì? Tất nhiên Hoàng đế không cần thiết phải để tâm đến việc này.
"Rất tốt." Hoắc Trinh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3134109/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.