Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Trương Quý Tần

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Lui tới cung điện gần bãi đua ngựa, cung nữ lấy y phục sạch sẽ tới thay cho nàng. Sau đó lại tháo trang sức nặng trĩu trên mái tóc nàng xuống. Rất nhanh thì đã chuẩn bị thỏa đáng, Tịch Lan Vi nhìn mình trong gương, nghi dung chỉnh tề, nhưng trong lòng lại cảm thấy rối loạn.

Thu Bạch cùng Thanh Hòa liếc mắt nhìn nhau, giơ tay lên ra hiệu cho cung nữ bên cạnh lui ra. Sau đó cả hai nhẹ nhàng khép cửa phòng đi ra ngoài, để cho Tịch Lan Vi yên tĩnh lại.

....

Không biết Hứa thị sẽ như thế nào? Cũng không biết Hoắc Trinh sẽ tỏ thái độ gì? Theo lý mà nói, hoàng đế không trực tiếp trách phạt Hứa thị là niệm tình huynh đệ. Nhưng vào thời điểm này, Hoắc Trinh cần "Xử lý" tốt chuyện trong phủ mình.

Vừa điều chỉnh xong tâm trạng liền thở nhẹ một hơi, cảm thấy ở bãi đua ngựa toát ra khẩu khí kia, khí lực cả người dường như cũng rút đi hơn một nửa.

Đối với các loại oán hận kiếp trước, nàng kiềm chế lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Lúc đầu sống lại, nàng tự nói với bản thân, sống lại một đời đừng để ý kiếp trước như thế nào, dù sao nhiều chuyện như vậy cũng chưa phát sinh, chỉ cần đời này có thể sống thật tốt là được.

Thì ra căn bản là không thể...

Phần hận ý kia ở trong lòng đã đâm vào quá sâu, nàng có thể kiềm chế một lúc không nghĩ, không đề cập tới. Nhưng sự đè ép lâu ngày cũng sẽ có lúc không chịu được mà bùng nổ mãnh liệt.

Không thể khinh thường kim trâm đâm vào người, lúc nhìn thấy Hứa thị kinh hoảng thất sắc, trong tim nàng sảng khoái vô cùng. Tịch Lan Vi cảm thấy, nếu là đời trước có cơ hội như vậy, nàng cũng sẽ làm như thế, kiếp này trả thù sung sướng hơn một chút.

Đời này không thể... Liền đầu thai kiếp sau báo thù.

Tâm tư đang xoay nhanh, thật giống như một cái chớp mắt vậy, hai chữ "Báo thù" khắc sâu vào trong xương tủy, đột nhiên tới nhưng cũng không bất ngờ.

​...

"Két ——" một âm thanh vang lên giống như lưỡi dao sắc bén chặt đứt suy nghĩ của Tịch Lan Vi. Ánh mắt nàng sáng lạnh, Tịch Lan Vi nhìn chằm chằm vào một hạt châu trên bàn trang điểm, đó là một viên ngọc san hô nhỏ màu đỏ, màu sắc như lửa thiêu đốt lòng người.

Thân ảnh trong gương hơi lay động, tầm mắt nàng dịch chuyển, từ trong gương đồng nhìn thấy người nọ đứng phía sau hơn mười bước, môi đỏ mọng khẽ mở: "Sở đại nhân vẫn khỏe chứ."

"Mỹ nhân nương tử." Sở Tuyên cười khẽ, ngưng lại nhìn nàng, giống như đang đợi nàng nói. Chốc lát, thấy nàng từ đầu đến cuối im lặng không mở miệng nữa, thở dài: "Nương tử không cám ơn ta?"

Chân mày Tịch Lan Vi hơi nhíu lại, từ trong gương quay lại, đứng dậy đối diện với hắn: "Ta phải cảm ơn ngươi cái gì?"

"Nếu như ta không cứu Hứa thị." Sở Tuyên lãnh đạm nhìn nàng, hai cánh tay khoanh lại suy nghĩ một chút: "Trắc phi vương phủ xảy ra nguy hiểm, khi đó bệ hạ còn có tâm tư nghe ngươi giải thích? Trực tiếp phế ngươi giao cho Việt Liêu Vương, cũng không hề quá đáng chút nào."

"Vậy thật đúng là ta nên đa tạ đại nhân." Ngay cả khẩu hình Tịch Lan Vi cũng mang theo vẻ khinh miệt. Nhìn lại Sở Tuyên, trong mắt nàng nhiều hơn một tia tò mò nghiên cứu: "Nhưng Sở đại nhân đảm nhiệm chức Trấn phủ sử của Cấm quân Đô Úy phủ, mà lại còn làm việc cho Việt Liêu Vương, chẳng lẽ còn có thời gian thanh nhàn mà cố ý tới nghe ta nói lời cảm tạ này ư?"

"Xuy..." Sở Tuyên bật cười, nhìn nàng như có điều suy nghĩ: "Không nhàn rỗi như vậy, có điều..." Hắn suy nghĩ một chút: "Tới đây nói chuyện cũng coi là nhàn hạ."

Tịch Lan Vi trên mặt lạnh lùng, thể hiện rõ sự không kiên nhẫn, không muốn trì hoãn nhiều. Sở Tuyên nhìn ra được, hắn tiến lên, lướt qua bên người nàng đi tới bên cạnh bàn trang điểm, khom người lấy lại viên ngọc mình mới vừa ném vào, tiện tay đặt xuống lại bàn trang điểm: "Đây là hạt châu trên bộ diêu[1] của Hứa thị — sợ hãi không nhẹ, bộ diêu cũng rơi đứt cả."

[1]bộ diêu: bộ(bước chân),diêu(rung động). Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi, chuỗi ngọc trên bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.



... Tới đòi công đạo thay Hứa thị?

Đôi mắt Tịch Lan Vi híp lại, không quay đầu nhìn hắn cũng không có bất kỳ giải thích nào về việc đã xảy ra trước đó.

Sở Tuyên cười một tiếng: "Ta không biết tại sao ngươi muốn mạng của Hứa thị, nhưng hẳn không đơn giản như những lời vừa nói." Hắn đang nói liền dừng lại: "Nghe nói nương tử đánh cờ rất khá, vậy thì... Cho ta nhiều lời một câu, bất kỳ việc gì trong phủ Việt Liêu vương, nương tử cũng nên cách xa một chút."

Tịch Lan Vi cả kinh quay đầu lại, bên tai nghe được rõ ràng tiếng trâm ngọc đụng vào nhau, nàng liếc nhìn Sở Tuyên: "Có ý gì?"

"Bởi vì có một số quân cờ nương tử hạ không nổi." Sở Tuyên nói chậm rãi. Giọng nói trầm thấp lan truyền khắp phòng, trong đó không vạch rõ ý, giống như lời nguyền vậy để cho Tịch Lan Vi thở không thông: "Hạ không nổi, cũng đừng để cho mình vô tri vô giác biến thành một quân cờ chết trong đó."

"Sở đại nhân." Tịch Lan Vi nghiêm nghị nhìn hắn, suy nghĩ một chút, đôi môi hé động có chút run rẩy: "Ngươi là... biểu đệ của Thẩm đại nhân?"

Nàng vốn không phát ra được âm thanh, con ngươi run rẩy động khẩu hình có chút khó mà phân biệt. Sở Tuyên xem xong suy nghĩ một chút mới hiểu được, gật đầu một cái: " Ừ."

"Vậy tại sao ngươi lại nhảy vào trong bàn cờ này?" Tịch Lan Vi ngưng mắt nhìn hắn, môi mím một cái không run rẩy nữa. Lần này, từng chữ đều nói rõ ràng: "Ngươi có biết hay không, những chuyện kia một khi bại lộ, Thẩm Ninh, Mị Điềm cũng không chạy khỏi."

Yên lặng chớp mắt một cái, Tịch Lan Vi nhận ra được Sở Tuyên hít vào một hơi ngắn ngủi, tiếp đó lại từ từ thở ra.

Sở Tuyên chợt cảm thấy có chút áp lực, loại áp lực này trước tới nay chưa từng có. Lẳng lặng nhìn nàng một cách chăm chú, những lời kia bản thân luôn liều mạng che giấu, vậy nhưng đứng trước nàng, hắn như bị khống chế mà muốn tuôn ra hết.

Hắn thật muốn không để ý bất kỳ điều gì mà giải thích rõ ràng cho nàng, loại cảm giác này thật là kỳ dị.

"Ta..." Sở Tuyên nhất thời im lặng, có chút lo lắng bất an, hơi nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn nàng, ánh mắt có chút né tránh: "Mỗi một chuyện ta làm đều không liên lụy tới người ngoài — có lẽ nghe hoang đường, nhưng những chuyện kia, trước đó ta đã an bài đầy đủ. Một khi bại lộ, biểu ca và biểu tẩu cũng không có việc gì."

Nghe xong quả thật thấy hoang đường cực kỳ. Bọn họ là bà con xa, hắn lại là người do Thẩm Ninh tiến cử — chỉ cần như vậy là đã không thể tránh khỏi liên quan. Lời này có thể từ trong miệng hắn đi ra, Tịch Lan Vi rốt cuộc có chút không tự chủ được mà tin tưởng hắn.

"Bao gồm cả hành thích vua." Sở Tuyên thấp giọng, sau đó dừng lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Coi như ta chết ngay tại chỗ, bọn họ cũng sẽ không bị liên lụy."

Tịch Lan Vi đột nhiên cứng đờ, bỗng dưng nhớ tới chuyện của kiếp trước. Sở Tuyên không biết nàng đã trải qua một kiếp... Biết lần hành thích kia hắn chết ngay tại trận.

Nhưng quả thật không hề dính líu tới Thẩm Ninh cùng Mị Điềm. Thậm chí mãi cho đến đời này, nàng mới biết thích khách này có quan hệ họ hàng cùng Thẩm Ninh.

"Đừng đụng vào bàn cờ này." Hắn lại cười khẽ một tiếng, lập lại điểm chính. "Bởi vì trên bàn cờ này, hai phe sẽ không khinh địch. Người ngoài cứng rắn muốn xen vào, không cẩn thận liền tan xương nát thịt."

...

Tịch Lan Vi nghiêm mặt hồi lâu. Bên ngoài một trận gió nhẹ theo khe hở từ cửa sổ thổi vào, làm cho nàng thanh tỉnh hơn vài phần.

Nàng đi tới nhìn một cái, trên bệ cửa và cả trong bùn đất ngoài cửa sổ, không tìm được nửa cái dấu chân. Sở Tuyên đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đừng đụng vào bàn cờ này.

Những lời kia còn vọng lại bên tai Tịch Lan Vi, ung dung đạm bạc, nhưng lại để cho nàng cảm thấy phảng phất quỷ mị.

Một lần lại một lần, nàng cảm thấy Sở Tuyên quá đáng sợ, lần này càng đáng sợ hơn.

Người này, có thể dễ dàng ra vào hoàng cung cũng thôi đi, tạm cho là chẳng qua vì công phu hắn hơn người. Nhưng hắn ta lại có thể... Trên chuyện hành thích vua vẫn còn có biện pháp để cho Thẩm Ninh cùng Mị Điềm được trong sạch?

Tịch Lan Vi biết rõ, bất luận hắn là Trấn phủ sử của Cấm quân Đô Úy phủ hay là giang hồ du hiệp cũng không làm được chuyện như vậy, ngay cả Tịch gia nàng cũng chưa chắc có bản lãnh như thế.

Rốt cuộc, hắn là ai...

...

Tịch Lan Vi trở lại trạm dừng chân ở bãi đua ngựa, đầu tiên ý thức được chính là Hứa thị đã không còn ở đây. Thanh Hòa uyển chuyển hỏi thăm mới biết, thái giám bẩm lại trắc phi trong người khó chịu, về phủ trước để nghỉ ngơi. Nàng lại nhìn một cái, Sở Tuyên cũng không có mặt, ước chừng cũng là xin cáo lui.

A Mạn công chúa thấy nàng trở lại, ngượng ngùng "nấn ná" đi qua, tới bên cạnh nàng quỳ ngồi xuống, cắn chặt môi ngập ngừng nói: "Mỹ nhân nương tử, thật xin lỗi, ta..."

"Công chúa nói xin lỗi gì?" Tịch Lan Vi cười nhấp môi, A Mạn trừng mắt nhìn nhìn về phía Thanh Hòa, đợi Thanh Hòa nói xong, rồi nói tiếp: "Là ta và trắc phi chỉ muốn cùng ngươi vui chơi một chút."

Nhìn dáng vẻ bất an của A Mạn, Tịch Lan Vi liếc nhìn nàng ta, cười hỏi: "Bệ hạ trách ngươi?"

"Không có..." A Mạn lắc đầu, chân mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng chau lại, ấp úng nửa ngày, nói với Tịch Lan Vi: "Nhưng tướng quân có vẻ không vui..."

"..." Tịch Lan Vi nhìn về hướng phụ thân mình, thấy hắn trầm mặt tự rót tự uống, thật đúng là không vui...

Nhưng là cái này cùng A Mạn có quan hệ gì?!

"Mỹ nhân nương tử..." A Mạn tràn đầy lo âu lại "nấn ná" gần thêm một chút: "Ngài cũng đừng làm cho tướng quân lại đánh Hách Khế a, chúng ta là tới giảng hòa... Vả lại, vả lại vừa rồi ta cũng không muốn cùng ngài, là tự ngài muốn..."

A Mạn nói nghiêm túc, Tịch Lan Vi nghe được một nửa liền không nhịn được cười lên, liên tục khoát tay khuyên nàng không cần phải lo lắng. Thấy gương mặt A Mạn không an tâm, Tịch Lan Vi nhịn cười, nhìn hoàng đế cùng Hãn vương một chút, cầm tay nàng ta nhẹ nhàng vỗ một cái: "Vậy ta đi khuyên nhủ bệ hạ, để cho bệ hạ khuyên phụ thân ta, được không?"

Tịch Lan Vi hiểu rõ ràng, đây là do A Mạn tuổi còn nhỏ lo lắng vớ vẩn, tuy nói những lời như vậy, nhưng lời thực sự muốn nói chắc chắn không phải chuyện này. Đi tới bên người hoàng đế ngồi xuống, hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, lời nói không mặn không nhạt: "Cung Chính tư tra xét, nàng nói không sai, lần này tạm thời không trách nàng."

"Đa tạ bệ hạ." Tịch Lan Vi gật đầu, viết ở trong lòng bàn tay của hoàng đế, lại lộ vẻ lo âu: "Hứa thị như thế nào..."

" Ừ..." Hoàng đế chớp mắt trầm ngâm một cái: "Nàng là muốn hỏi thương thế nàng ta như thế nào, hay là muốn hỏi Nhị đệ trị tội nàng ta như thế nào?"

"..." Vốn cũng không trông cậy vào hoàng đế, để cho hắn cảm thấy nàng đang quan tâm đến Hứa thị, nhưng vạch trần thẳng như vậy, mặt nàng ửng hồng lên. Ngón tay do dự một hồi mới viết: "Đều muốn hỏi..."

"Cái trước nàng phải thất vọng rồi, Sở Tuyên tới kịp thời, nàng ta không bị thương, chỉ là bị kinh sợ." Hoàng đế cười, tiếp tục không nể mặt chế nhạo nàng. Tịch Lan Vi khóe miệng nhẹ nhàng kéo một cái, lại viết hỏi: "Còn vế sau?"

"Đuổi nàng ta trở về phủ." Hoàng đế cười một tiếng: "Tiếp theo... hãy đợi xem đi."

Trên mặt Tịch Lan Vi thoáng qua chút thất vọng, ngồi an tĩnh, dáng vẻ buồn rầu để cho Hoắc Kỳ cảm thấy có chút buồn cười. Nheo mắt nhìn nàng, Hoắc Kỳ thong dong nói: "Ngươi cùng A Mạn so tài thành như vậy, làm cho Hãn vương chột dạ."

​"..."

​"Mới vừa rồi Hãn vương nói, chọn hai mươi người đẹp Hách Khế hiến vào cung." Hắn thu lại bảy phần nụ cười quan sát phản ứng của nàng, ngữ điệu chậm lại nói từng chữ: "Trẫm thấy, người người đều là tuyệt sắc a... Như thế nào cho phải?"

-------------------------------------

Tuyển beta nha~~~~~~

Mọi thông tin inbox facebook LÃNH CUNG
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.