Các cung nhân nhanh chóng vây lại, lúc sau bọn họ mới đuổi theo A Mạn công chúa. Chuyện vừa rồi xảy ra bất ngờ, dù là trong lòng mọi người thấy có dị thường cũng không thể phản ứng lại đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Cho đến khi mắt thấy Hoàng đế giục ngựa tiến đến mới hô to không xong. Trước mắt khẩn trương xem xét, tạ tội, cục diện hỗn loạn lại ủ rũ.
Mày của Hách Khế Hãn vương nhíu chặt không giãn ra, tuy không biết nửa đường hai người này xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện thành ra như vậy cũng là do A Mạn nháo muốn đua ngựa gây ra. Thấy nữ nhi cưỡi ngựa trở về, mạnh mẽ kéo nàng ta xuống, muốn ấn đến trước mặt hoàng đế tạ tội—Bọn họ là tới cầu hòa, không thể làm ra kết cục rối loạn như vậy.
Hai người đi đến trước mặt lại khựng lại, vì bị thần sắc của Hoàng đế làm chấn động. Dưới bóng đêm, hắn chỉ yên lặng nhìn Diên Mỹ nhân quỳ trên mặt đất, không nói, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức làm người khác căn bản không dám, cũng không biết nên nói cái gì.
"Trước hết mời Hãn vương và công chúa trở về chỗ ngồi." Hoắc Kỳ nghiêng đầu phân phó cung nhân, không muốn để người ngoài tham dự việc này.
...
Hoắc Trinh tới chậm một chút. Bên kia, dường như Hứa thị cũng hòa hoãn lại, gạt nước mắt, được hắn ôm vào trong lồng ngực, nức nở nói Tịch Lan Vi muốn mạng của nàng ta.
Hoắc Trinh ôm Hứa thị cùng nhau đi qua, khi đến gần thấy Tịch Viên cũng ở bên cạnh người Hoàng đế. Hai mắt Hứa thị đẫm lệ mông lung mà nhìn trước mặt, trong lòng bỗng dưng hơi vui sướng. Trước mắt một người là trượng phu của Tịch Lan Vi, một người là phụ thân của Tịch Lan Vi, sắc mặt đều âm trầm giống nhau. Hậu quả như thế nào cũng không khó đoán.
Lau nước mắt, Hứa Phi Nhược nhìn về phía Tịch Lan Vi quỳ rạp trên đất, trong lòng có chút ảo não mà nghĩ, mới vừa rồi Tịch Lan Vi bám riết nàng không tha, muốn đâm ngựa của nàng, một lần lại một lần mà vung roi quất nàng! Bỗng nhiên thầm hận chính mình định lực quá kém, bằng không, khuôn mặt Tịch Lan Vi trước mắt này bị huỷ hoại, sẽ chỉ làm Hoàng đế càng không thích.
"Điện hạ..." Hứa thị nghẹn ngào, tay đặt ở ngực Hoắc Trinh, ngửa đầu nhìn hắn.
Hoắc Trinh "Ừ" một tiếng, nắm tay nàng ta, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta, sắc mặt trầm xuống: "Hoàng huynh, không biết trắc phi của thần đệ đắc tội gì với Diên Mỹ nhân?"
"Mỹ nhân nương tử thật tàn nhẫn, thiếp thân làm sai cái gì..." Trong giọng nói của Hứa Phi Nhược đầy ủy khuất, thút tha thút thít mà "dò hỏi", giống như kiếp trước. Một đời trước, nàng ta thường xuyên bất ngờ gán cho Tịch Lan Vi tội danh bạc đãi thiếp thất, luôn ở trước mặt Tịch Lan Vi khóc đến mức nhìn mà thấy thương, làm cho Hoắc Trinh vốn không kiên nhẫn với Tịch Lan Vi, càng không có tâm tình nghe nàng giải thích.
Lần này, nghe giọng nói yêu kiều của Hứa thị, trong lòng Tịch Lan Vi lại có chút vui sướng lạ lùng — Lúc này xem như không gán sai tội danh, nàng thật sự hạ thủ tàn nhẫn đi đâm ngựa của nàng ta.
Tịch Lan Vi đứng dậy, vừa nhìn thấy Hoắc Kỳ đã ở trước mặt, nhìn chăm chú mình thật lâu, môi đỏ khẽ mở: "Là nàng ta chọc thần thiếp trước."
Hoắc Kỳ ngẩn ra, tất nhiên là nhìn không hiểu. Quay đầu lại nhìn, cung nhân bên người tuy nhiều, nhưng bận rộn, thật đúng là không có người mang giấy bút tiến đến. Tuy trong lòng bực nàng, cũng vẫn chỉ đành vươn tay đến cho nàng viết.
"Là nàng ta chọc thần thiếp trước." Tay Tịch Lan Vi chậm rãi viết xuống, rồi lại cúi đầu lặng im.
Ấn đường Hoắc Kỳ giật giật, liền thốt lên một câu hỏi "Nàng ta làm gì nàng?" Nghĩ lại một chút, cảm thấy việc này viết ra có vẻ hơi phiền toái, quay đầu phân phó Viên Tự: "Gọi Thu Bạch, Thanh Hòa tới."
"Bệ hạ vạn an." Hai người quỳ xuống đất, bái lạy. Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói: "Đứng lên, nhìn xem Diên Mỹ nhân nói cái gì."
"... Vâng." Hai người lại dập đầu, đứng lên, đến mắt cũng không dám chớp, nhìn về phía Tịch Lan Vi. Hai người đương nhiên khẩn trương, trong lòng cũng vạn phần muốn biết mới vừa rồi đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
"Nàng ta đánh thần thiếp trước." Thần sắc Tịch Lan Vi bình tĩnh, một câu kế tiếp lại làm Thanh Hòa xem xong, hít vào một ngụm khí mới nói ra: "Vung roi thẳng tới mặt thần thiếp, nếu như không tránh kịp, hiện tại thần thiếp đã bị hủy dung."
"Nhưng nàng ta cũng không đánh trúng ngươi." Thanh âm của Hoắc Trinh lạnh lùng truyền đến, quen thuộc làm Tịch Lan Vi bừng tỉnh, cảm thấy đây không còn là ở một đời trước.
"Nàng ta không đánh trúng thần thiếp, thần thiếp phải bỏ qua, chờ đến khi nàng ta quất roi tiếp một lần lại tránh một lần sao?" Tịch Lan Vi không nhìn Hoắc Trinh, vẫn hướng về phía Hoàng đế mà trả lời.
"Bệ hạ, nếu thần thiếp cứ nhẫn nhịn, bị hủy dung hay té bị thương, dù bệ hạ phạt nàng ta, với thần thiếp có tác dụng gì?" Nói không chút uyển chuyển, ý tứ minh bạch. Chuyện như vậy, đại để giống như chuyện Đỗ thị và hài tử, xong việc phạt cung nhân, ban chết Lục thị, cuối cùng Linh Cơ lại thế nào? Đỗ thị đã chịu tổn hại, cũng không giảm bớt đi chút nào.
Một đời trước, Tịch Lan Vi nhận rõ duy nhất một việc, chính là có khi phản kích có thể "Đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm", nhưng nếu luôn nhường nhịn, đại để sẽ thành "Tự tổn hại một ngàn đả thương địch thủ tám trăm"...
Thậm chí địch không bị thương.
"Ngươi có biết ngươi sẽ lấy mạng của nàng hay không?" Giọng điệu Hoắc Kỳ đạm mạc, lại hỏi một câu.
"Biết." Tịch Lan Vi gật đầu, lấy hết dũng khí mới nói ra hai chữ này: "Nhưng nếu thần thiếp không làm vậy, nàng ta sẽ không muốn mạng của thần thiếp sao?"
"Mỹ nhân nương tử nói bậy..." Hứa Phi Nhược an tĩnh một hồi lâu lại nói một câu, cắt đứt giải thích của Tịch Lan Vi. Tránh ra khỏi ngực Hoắc Trinh, nàng ta phúc thân với Hoàng đế: "Thiếp thân không dám đắc tội Diên Mỹ nhân, lại nói... Thiếp thân đánh nàng ấy làm gì?"
"Ta đây muốn mạng của ngươi làm gì?" Thanh Hòa thay Tịch Lan Vi nói ra mang theo lạnh lẽo, gãi đúng chỗ ngứa, ngữ điệu giương lên, khơi mào tức giận của Hứa thị: "Mỹ nhân nương tử còn không chịu thừa nhận! Trâm của nương tử còn ở trên ngựa kìa..."
"Nguyên nhân thì phải hỏi chính ngươi." Khẩu hình Tịch Lan Vi chậm lại, Thanh Hòa liền giảm tốc độ nói, nói gằn từng chữ một: "Nếu ngươi không muốn hủy dung mạo của ta, ta đâm ngựa của ngươi làm gì? Nếu ngươi... Không bôi nhọ ta cùng với Việt Liêu Vương điện hạ không trong sạch, vì sao ta lại không tha cho ngươi?"
Tịch Lan Vi nói xong cúi người: "Bệ hạ, từ khi thần thiếp vào cung, đã có quá nhiều nghị luận về phẩm hạnh của thần thiếp. Thần thiếp thì không sao cả, chỉ cảm thấy bệ hạ không thèm để ý là được—nhưng thưa bệ hạ, lời nói như vậy từ trong miệng cung nhân, cùng với từ trong miệng Việt Liêu Vương trắc phi nói ra là không giống nhau. Trước mặt thần thiếp nàng ta còn dám như vậy, ngầm nghị luận cùng nhóm mệnh phụ còn không biết như thế nào. Nàng ta truyền tới nhóm mệnh phụ, mệnh phụ truyền tới triều thần, ngày sau thần thiếp phải đối mặt thế nào?"
Đến Hoắc Kỳ cũng khó tránh khỏi căng thẳng trong lòng. Vừa nghe có hơi hoang đường, nhưng rất nhiều chuyện đều là như thế, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng khó có thể ngăn được miệng lưỡi thế gian. Ở tiền triều, hậu cung, thanh danh của nàng bị huỷ hoại. Nếu một ngày kia lại có điểm gì sai lầm, chỉ cần là cái sai lầm nhỏ là đủ rồi, sẽ tự có người lôi cái lời đồn đãi này ra — Lúc đó đã truyền đến mọi người đều biết, sẽ không chỉ còn là "đồn đãi" nữa.
Lại tiến thêm một bước. Trong triều, thế lực rắc rối khó gỡ, người nghĩ động đến Tịch gia có lẽ là không nhiều lắm, nhưng cũng luôn có. Nếu việc truyền đi như vậy, giống như là xé ra một cái cúc áo trên người Tịch gia, sẽ phát triển đến một bước nào đó căn bản không thể lường trước được.
Nếu như vậy tính ra, nàng không tha cho Hứa thị thật sự có tình lý bên trong.
...
Thanh quan khó bỏ việc nhà. Hoắc Kỳ làm Hoàng đế luôn luôn tự nhận mình đoạn tuyệt "Việc nhà" xem như quả quyết, lúc này lại thật sự khó quyết định. Một bên là huynh đệ ruột, bên kia...
Bên kia là Lan Vi.
"Việc này..." Hoắc Kỳ thở ra một hơi, duỗi tay đỡ Tịch Lan Vi đứng dậy, ngón tay vén sợi tóc dài của nàng tán loạn vì cưỡi ngựa đến sau tai, vẫn cân nhắc nên làm thế nào cho phải. Khi buông tay, ngón tay ngọc của Tịch Lan Vi lại tiến đến, mang theo hơi lạnh lẽo, viết lên lòng bàn tay hắn.
Hoàng đế chú tâm đọc từng chữ xong, lộ ra ý ngạc nhiên, theo bản năng mà quét mắt tới Hứa thị một cái, tiện đà không khỏi dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Dừng ở đây thôi. Nếu trắc phi bị thương, trẫm kêu ngự y tới."
"Bệ hạ..." Hứa thị rất ngạc nhiên, Tịch Lan Vi thật sự làm nàng ngã, thế nhưng lại đơn giản như vậy đã xong việc?
Đến Thu Bạch, Thanh Hòa cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn, dù là Hoàng đế sủng Tịch Lan Vi, quyết đoán như thế cũng quá...
...
Đoàn người cùng nhau trở về, trong lòng Thanh Hòa bất an, nhìn Thu Bạch, Thu Bạch lại nhìn Tịch Lan Vi. Hai người đều muốn mở miệng hỏi, đồng loạt duỗi tay ở phía sau Tịch Lan Vi.
Thu Bạch là quyền, Thanh Hòa là kéo.
Vì thế Thanh Hòa cắn chặt răng, quan sát sắc mặt lạnh như hàn băng của Tịch Lan Vi, cẩn thận dè dặt hỏi: "Nương tử, vừa rồi người... nói gì với bệ hạ?"
Tịch Lan Vi dừng chân lại, bên môi gợi lên điểm tươi cười làm người ta rét run: "Ta nói cho bệ hạ, sau khi Hứa thị thấy ta cũng đi đua ngựa, thay đổi roi, ta đánh cuộc roi kia tàn nhẫn hơn so với roi bình thường."
Đều không phải người lần đầu cưỡi ngựa, Tịch Lan Vi đương nhiên nhìn ra được trên thân ngựa của Hứa thị lưu lại vết roi mạnh đến đáng sợ, đó căn bản không phải lực đạo của nữ tử có thể lưu lại — dù là nàng ta vội vã muốn thắng, sử dụng lực gấp bội cũng không đủ để tạo thành vết như vậy.
"Dám đổi thứ đó để đánh ta, căn bản là có ý định muốn hủy dung mạo của ta, còn uổng cho trước mặt ta, nàng ta nói không phải cố ý." Tịch Lan Vi cười lạnh, hộ giáp cắm vào lòng bàn tay mang đến đau đớn cũng không đủ để áp chế loại lạnh lẽo này: "Còn dám ở trước mặt bệ hạ nói lời thị phi, không thừa nhận, nàng ta đáng chết!"
Tịch Lan Vi vừa nói, trong lòng vừa nổi lên nghi hoặc, không biết Hứa Phi Nhược lấy đâu dũng khí để hủy dung nàng— Nàng ta sẽ không đánh cược tiền đồ đi hủy dung nàng, rốt cuộc hai người một người ở trong cung, một người ở vương phủ. Như vậy, nếu Hứa thị nắm chắc mười phần, dù huỷ dung nàng, chính mình cũng có thể sống tiêu dao như cũ?
Lại có năng lực như thế sao? Trải qua một đời nàng vẫn luôn không biết?
Tịch Lan Vi càng nghĩ càng cảm thấy vớ vẩn, suy nghĩ vừa chuyển, lực chú ý đặt ở không xa phía trước, hai người đang đối thoại.
Hoắc Trinh vẫn ôm lấy Hứa thị, giọng nói mang ý cười: "Đa tạ Sở đại nhân cứu giúp, vì sao đại nhân ở đây?"
Sở Tuyên mỉm cười chắp tay: "Thần có việc bẩm, nghe nói bệ hạ ở trại nuôi ngựa nên tìm tới. Đến đó đúng lúc thấy trắc phi và Diên Mỹ nhân đua ngựa, biết không ổn nên cố ý đuổi theo..."
Một người tùy ý hỏi, một người thong dong đáp, người khác không hiểu rõ chỉ cảm thấy đây là tán gẫu bình thường. Tịch Lan Vi lại nghe ra rõ ràng, một màn hỏi đáp này căn bản là nói cho Hoàng đế ở phía trước nghe.
Rốt cuộc, Sở Tuyên xuất hiện quá kỳ quái.
...
Quay đầu đi, Tịch Lan Vi nhìn về chỗ mới vừa rồi xảy ra chuyện. Trong bóng đêm, có cung nhân xem xét con ngựa đã chết nằm bên kia.
Là người Cung Chính Tư, bọn họ sẽ tự điều tra rõ ràng roi ngựa kia có vấn đề hay không, sau đó bẩm báo Hoàng đế. Hứa thị không dễ dàng qua cửa ải này đâu.
Hơi thở phào nhẹ nhõm, hành lang đình đã ở trước mắt, kim bích huy hoàng rất chói mắt. Tịch Lan Vi nở ra tươi cười, đi đến bên người Hoàng đế phúc thân, miệng thơm khẽ mở: "Vừa rồi bị xóc nảy, thần thiếp đi thay quần áo trang điểm lại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]