Sau một mớ suy nghĩ hỗn độn cùng với đứng một khoảng thời gian khá lâu, chân của cả hai cũng đã dần tê cứng, không đứng vững được liền loạng choạng bám víu bên cạnh.
- Ôi trời, đôi chân ngọc ngà của tui! Nó buồn buồn tê tê quá!
- Huyền Du à! Cho tôi xin lỗi nha! Nhất định tôi sẽ bù đắp cho cậu.
- Ôi dào, chúng ta là bạn thân mà.
Nói xong cô bạn dụi dụi đầu vào hõm xương quai xanh của Linh Lan mà ôm vào lòng. Lúc này vì không đứng vững nên tiểu Lan liền ngã ra đằng sau, Huyền Du không kéo kịp liền đứng trơ ra nhìn
- Linh Lan cẩn thận.
Bỗng đằng sau xuất hiện một thân hình cứng rắn, cao hơn cô một chiếc đầu, đứng chắn cho cô tựa vào một lúc liền bước ra sau một bước. Khiến cho Lan tiếp đất bằng tấm lưng mảnh khảnh của mình .
- Chết tiệt. Ai lại vô duyên như thế.
Nói xong liền quay lại nhìn đằng sau thì ối dồi ôi há hốc mồm. Cô đứng ngây ra đó mặc cho Trương Tuấn Khang đi lướt qua người mình và để lại một ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Chợt nhớ ra khoảnh khắc này đang vào đầu năm học, trong truyện cô đã từng viết và giờ đã xảy ra với chính bản thân mình. Đang mải nghĩ Huyền Du lên tiếng
- Đi thôi Linh Lan, còn đứng ngây ra đó làm gì, người ta đã đi xa mấy m rồi.
- Ơi ! Đi vào lớp chuẩn bị tiết học mới thôi.
….
Cả hai đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-on-dung-lai-gan-toi/2856862/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.