Nghe nói Thẩm Giai Huyên mất tích một đêm, ngày thứ hai bị người ta vứt trước cửa nhà, áo quần rách bươn, trên mặt còn có mười mấy vết rạch. Thẩm Giai Huyên bình thường vốn đã chẳng xinh đẹp gì, bây giờ lại bị hủy mặt, ngày nào cũng ở trong phòng bệnh đòi tự tử, phải tiêm thuốc an thần mới có thể yên tĩnh được một chút.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình nhất định không chịu báo cảnh sát, còn một mực giấu nhẹm chuyện này đi. Nhưng miệng mồm của người làm trong nhà họ Thẩm không kín đáo, chuyện này nhanh chóng bị lan truyền ra trong giới với tốc độ chóng mặt.
Ông cụ Thẩm vừa xuất viện biết chuyện tức đến nỗi suýt chút nữa phải vào phòng ICU lại. Lão quản gia không biết phải làm thế nào nên mới tức tốc gọi điện cho Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh phiền não nói: “Anh không phải là cảnh sát, gọi anh đến làm gì?”
Sự thiên vị không chút giấu giếm của Cố Sanh Sanh khiến Thẩm Vọng rất vui vẻ, ánh mắt anh ngập tràn ý cười: “Em không hy vọng anh điều tra ra à?”
Cố Sanh Sanh: “Không. Thẩm Giai Huyên gây thù chuốc oán nhiều như thế, nói không chừng bị ai đó trả thù cũng nên.”
Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh một chút như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng anh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ ôm cô vào trong toilet đánh răng: “Ngủ sớm đi, sáng mai phải đến bệnh viện.”
Cố Sanh Sanh đợi Thẩm Vọng lâu như vậy, mí mắt cô đánh nhau từ nãy đến giờ, cả người dần dần mềm ra trong vòng tay anh: “Em buồn ngủ…”
Thẩm Vọng thuần thục đặt Cố Sanh Sanh lên bồn rửa tay, một tay ôm người, tay còn lại đưa bàn chải vào miệng cô đánh một vòng, sau đó bưng nước cho cô súc miệng: “Súc miệng nào.”
Cố Sanh Sanh súc ọc ọc rồi nhổ nước ra, đầu cô lúc này đã ngửa ngược ra phía sau.
Thẩm Vọng lau sạch bọt kem đánh răng còn dính lại ở khóe miệng Cố Sanh Sanh và đặt lên đôi môi màu hồng anh đào mang theo hương vị thanh mát kia một nụ hôn, trong lòng dạt dào cảm giác ngọt ngào.
—
Hành lang trước phòng bệnh VIP lại một lần nữa vang lên tiếng thét chói tai: “Mặt của tôi! Mặt tôi… Đau quá! Mặt của tôi!”
Đây chính là lần đầu tiên người nhà họ Thẩm có mặt đông đủ kể từ đợt đón năm mới.
Ông cụ Thẩm nổi trận lôi đình, Thẩm Quốc Xương thì than ngắn thở dài, Liễu Bình lôi thôi lếch thếch, cả người như già đi 10 tuổi, hai mắt của Thẩm Đình Sâm cũng đỏ au.
Vì thế cho nên Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tự nhiên nổi bật lên hẳn. Lúc ông cụ Thẩm bảo Thẩm Vọng điều tra sự thật, Cố Sanh Sanh không hề nói bất kỳ lời nào.
Nhưng Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình, thậm chí là cả Thẩm Đình Sâm lại mang dáng vẻ như đây là chuyện đương nhiên.
Ông cụ Thẩm nói: “Xem ra bọn lưu manh này đã có chuẩn bị trước, biết tránh camera giám sát, biển số xe cũng che kín hết. Thẩm Vọng, cháu định điều tra thế nào?”
Cố Sanh Sanh tức đến nổ đom đóm mắt, chợt cô thấy Thẩm Vọng mở miệng, chầm chậm nhả ra ba chữ: “Báo cảnh sát.”
“Phụt…” Cố Sanh Sanh suýt chút nữa không nhịn được cười.
Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình lập tức quýnh lên: “Như thế sao mà được!!!”
Thẩm Vọng hỏi lại: “Không được?”
Liễu Bình tức khắc rụt cổ, chỉ còn Thẩm Quốc Xương tiếp tục nói: “Thẩm gia nhà ta địa vị cao quý, sao có thể vì chuyện như thế này mà báo cảnh sát chứ.”
Cố Sanh Sanh phản bác: “Cô ta là người bị hại, báo cảnh sát thì có gì mà mất mặt? Đến mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ cũng biết gặp chuyện xấu thì phải báo chú cảnh sát nữa là.”
Cố Sanh Sanh nói xong còn tranh thủ liếc nhìn Thẩm Vọng như tranh công. Cuối cùng cũng đổi được ánh mắt tán thưởng của anh: “Cô ấy nói đúng. Xã hội bây giờ có pháp luật, báo cảnh sát chính là con đường nhanh nhất và hiệu quả nhất.”
Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình cũng không dám hó hé thêm tiếng nào nữa, đành liếc mắt cầu xin sự giúp đỡ từ ông cụ Thẩm.
Ông cụ Thẩm tằng hắng một tiếng, ông biết Thẩm Vọng vốn không phải là kiểu dễ nói chuyện, chỉ có thể nói: “Báo cảnh sát đi…”
Liễu Bình chợt òa khóc to lên: “Không thể báo cảnh sát được, Huyên Huyên nó… Ảnh Huyên Huyên bị người ta chụp…”
Cố Sanh Sanh lập tức hỏi: “Ảnh chụp gì?”
“Khụ khụ…” Ông cụ Thẩm ho một tràng dài.
Thẩm Vọng nói nhỏ bên tai Cố Sanh Sanh mấy chữ liền khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng lên. Thẩm Vọng bèn chuyển đề tài: “Bên đó chụp hình đe dọa sao?”
Ánh mắt Liễu Bình dao động: “Không có…”
Cố Sanh Sanh khó hiểu hỏi lại: “Không vì tiền, chẳng lẽ vì trả thù?”
“Nói bậy!” Liễu Bình thốt lên.
Thẩm Quốc Xương cũng nói: “Giai Huyên là con gái, có thể đắc tội với ai được…”
Giọng của ông càng lúc càng nhỏ dần, cả người run cầm cập trước ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng che chắn Cố Sanh Sanh ra sau lưng, ngữ điệu hết sức bình thản: “Chuyện trước kia của con gái nhà họ Lâm, họ Sở và họ Triệu, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ sao?”
Thẩm Vọng chưa nói xong, sắc mặt ba người nhà Thẩm Quốc Xương đã đồng loạt thay đổi.
Cố Sanh Sanh nhìn kỹ bọn họ một chút, sau đó lại quay đầu nhìn Thẩm Vọng. Cô nhớ trong sách gốc đã từng mô tả qua, Thẩm Giai Huyên là cháu gái duy nhất của Thẩm gia nhưng lại không hề được thừa hưởng nhan sắc của người nhà họ Thẩm, cũng như không có chút đầu óc và phẩm hạnh nào, xui xẻo hơn là có hai người anh trai có vẻ ngoài xuất sắc, Thẩm Giai Huyên đứng giữa hai người chẳng khác nào vịt và thiên nga, trông buồn cười hết sức. Chính vì vậy mà suy nghĩ của cô ta cực kỳ vặn vẹo, thấy ai có mặt mũi đẹp hơn mình là muốn phá mặt người ta, đã có không biết bao nhiêu gương mặt của các cô gái bị hủy hoại dưới tay Thẩm Giai Huyên. Sau này ỷ có Thẩm Đình Sâm, trình độ nổi điên càng cao cấp hơn.
Xem ra ba người này đã giúp cô ta che giấu không ít chuyện.
Cố Sanh Sanh càng không muốn để Thẩm Vọng nhúng tay vào chuyện này.
Ông cụ Thẩm dù gì cũng là người từng trải, thấy phản ứng của ba người nhà Thẩm Quốc Xương cũng hiểu ra được vài phần, ông chần chừ nói: “… Nói thế nào Huyên Huyên cũng là cháu gái duy nhất của Thẩm gia ta, chịu thiệt thòi lớn như thế sao có thể không truy cứu chứ.”
Thẩm Vọng lạnh lùng hỏi lại: “Chẳng lẽ mạng của người nhà họ Thẩm cao quý hơn nhà khác? Con gái nhà người ta chịu khổ là đáng đời sao? Chuyện này tra ra sẽ chỉ làm nó chết nhanh hơn mà thôi.”
Ông cụ Thẩm không phản bác được, nửa ngày sau mới dùng sức đập gậy lên người Thẩm Quốc Xương: “Đều tại các cô cậu hết! Dạy con cái thành kiểu gì thế này! Được, sau này ta cũng không quan tâm nữa! Khụ khụ khụ…”
Ông cụ Thẩm lại ho một trận trút tim trút phổi.
Cố Sanh Sanh dỗ ông: “Ông nội, ông không sao chứ? Không phải bác sĩ đã nói ông có thể xuất viện rồi sao?”
Lão quản gia vội vàng vỗ lưng cho ông cụ, nói: “Ông cụ vì quan tâm nên mệt đó ạ.”
Cố Sanh Sanh: “Cho nên, cháu đã nói chuyện với Thẩm Vọng rồi, ông nội đến nhà bọn cháu ở đi.”
“Cái gì?!”
“Không được!”
Ông cụ Thẩm vẫn đang còn thất thần, Liễu Bình đã lên tiếng phản đối trước.
Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía bà, Liễu Bình vội bày ra nụ cười miễn cưỡng: “Ông cụ… ông cụ ở viện dưỡng lão tốt hơn, chuyển đi chuyển về không tiện cho lắm…”
Lúc này bà không còn đặt sự chú ý lên con gái của mình nữa, có trời mới biết trong tay ông cụ Thẩm nắm bao nhiêu thứ, nếu như dọn đến nhà Thẩm Vọng, vậy thì tương lai không phải Cố Sanh Sanh sẽ được nắm hết tài sản sao?
Liễu Bình vừa nói, vừa liều mạng nháy mắt ra hiệu với Thẩm Quốc Xương và Thẩm Đình Sâm.
Thẩm Quốc Xương vờ như không nhìn thấy, ông không hề muốn bị sự giám sát của ông cụ Thẩm gò bó chút nào. Thẩm Đình Sâm thì nói: “Đúng đó, ông nội ở viện dưỡng lão có y tá và bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc, không phải tốt hơn so với ở nhà sao?”
Cố Sanh Sanh nghe vậy liền cười lạnh đáp lại: “Viện dưỡng lão không có ai canh cửa, cản không nổi đám người mặt dày, một ngày 3 lần 7 lượt đến quấy rầy ông nội. Có thể nghỉ ngơi tốt được mới là lạ.”
Thẩm Đình Sâm bị cô nói, mặt mũi lập tức nóng lên, đầu cũng cúi xuống thật thấp. Gần đây Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình ngày nào cũng vì miếng đất kia mà tìm đến ông cụ Thẩm, Thẩm Đình Sâm không phải là không biết chuyện, nhưng anh cản nổi hai người họ sao?
Ông cụ Thẩm nói: “Sanh Sanh à, ông nội biết cháu hiếu thảo, có điều vợ chồng hai đứa mới kết hôn, ta mà đến…”
“Ông nội ơi, cháu và Thẩm Vọng đã bàn bạc hết rồi, phòng ốc cũng dọn xong xuôi luôn rồi ạ.” Cố Sanh Sanh cười tủm tỉm: “Đây chính là ý của Thẩm Vọng đó.”
Thẩm Vọng mặt không biến sắc, bị Cố Sanh Sanh giật áo mới phun ra duy nhất một chữ “vâng”.
Lão quản gia cười nói: “Ông nhìn đi ông chủ, vẫn là thiếu gia Thẩm Vọng hiếu thảo nhất.”
Khóe môi của ông cụ Thẩm kiềm không được mà giương lên cao, buồn bực trong lòng cũng biến đi không ít: “Thế thì ta đến ở mấy ngày nhé?”
“Mấy ngày sao đủ, ông phải ở thật lâu cơ.” Cố Sanh Sanh ngọt ngào dỗ dành ông.
Thấy ông cụ Thẩm sắp rời đi, không có ý định xen vào chuyện của con gái mình nữa, Liễu Bình vừa tức vừa gấp, miệng mồm sắp sửa gào khóc lên.
Cố Sanh Sanh quát một tiếng: “Câm miệng!”
“Cô… đây là thái độ cô dùng để nói chuyện với tôi ư?” Liễu Bình trừng mắt Cố Sanh Sanh, “Dù gì tôi cũng là người… người bề trên…”
Tiếng Liễu Bình biến mất dần trước ánh mắt của Thẩm Vọng phía sau lưng Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh thấy bà bị khí thế của mình dọa sợ liền thích thú hất cằm huênh hoang. Cô không thường xuyên ghi thù, nhưng nếu có người dám ăn hiếp Thẩm Vọng, cho dù là chỉ một chút, Cố Sanh Sanh cũng sẽ ghi nhớ thật kỹ trong lòng. Huống chi Liễu Bình còn đã từng tra tấn Thẩm Vọng khi anh còn nhỏ.
Cố Sanh Sanh nhìn chằm chằm Liễu Bình, cố ý dùng âm lượng đủ cho tất cả mọi người nghe thấy nói chuyện với Thẩm Vọng: “Em nghe nói cái người ở rể nhà Hoàng Phủ đã bị tống vào bệnh viện tâm thần rồi. Sao lại có chỗ tốt như thế chứ, nhốt hết mấy kẻ điên vào đó, mọi người cũng được sống yên bình hơn. Đúng không anh?”
Thẩm Vọng cười một tiếng, xoa đầu Cố Sanh Sanh: “Ừ.”
Liễu Bình sững người.
Chuyện cha của Cố Vân Yên bị điên cũng không phải là bí mật gì, giới nhà giàu lúc nào cũng có mấy chuyện bẩn thỉu đáng sợ. Muốn một người hoàn toàn biến mất và lấy được tài sản của người đó, cách tốt nhất chính là cho hắn ta vào bệnh viện tâm thần.
Cố Sanh Sanh đây là xúi giục Thẩm Vọng cho bà vào đó ư? Liễu Bình nghĩ đến đây bỗng nhiên rùng mình một cái.
Chờ bóng lưng của hai người biến mất nơi cuối hành lang, Liễu Bình mới vỡ òa ra.
Thẩm Giai Huyên xảy ra chuyện, Thẩm Quốc Xương hiện tại đang bao nuôi một cô người mẫu nào đó bên ngoài, anh anh em em thắm thiết, làm gì có tâm tư lo cho sống chết của con cái, mà tinh thần của Liễu Bình cũng có chút không được tốt. Lúc này nghe Cố Sanh Sanh uy hiếp, từng chuyện ngày xưa lần lượt hiện lên trong đầu, cả người bà mất hẳn sức lực.
“Lúc trước thấy nó giả vờ nũng na nũng nịu, không ngờ lại là người độc ác như vậy! Đúng là cái đứa nhỏ nhen khốn kiếp… Các người thấy nó thâm hiểm cỡ nào chưa, đưa ông cụ về nhà, sau này ông chết rồi…”
Nghe thấy Liễu Bình càng nói càng sai, Thẩm Quốc Xương vội ngăn bà lại, chán ghét quát lên: “Phủi phui cái mồm thối của bà! Để thằng Thẩm Vọng nghe thấy…”
Cố Sanh Sanh không nói cho một mình Liễu Bình nghe thôi. Con người Thẩm Quốc Xương càng thối rữa hơn, dù gì ông cũng có lỗi với mẹ của Thẩm Vọng, cộng thêm đã từng bạc đãi anh lúc còn nhỏ, Thẩm Vọng càng có lý do đưa ông vào bệnh viện tâm thần hơn.
Càng nghĩ càng phiền, Thẩm Quốc Xương trút hết bực tức lên đầu Liễu Bình, hai vợ chồng cãi nhau ầm lên, đôi bên không ngừng vạch ra khuyết điểm, người thì mắng đối phương không biết dạy con, ngào nào cũng giao du với đám bà con thân thích nghèo nàn, người thì mắng đối phương đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, tuổi đã cao mà còn thích trai gái, không sợ đột quỵ chết.
Hoàn toàn không để ý đến đứa con gái bệnh tật đang nằm trên giường bệnh.
Đám người làm và vệ sĩ nghe không được, không nghe cũng không xong, mỗi người đành phải tự cúi đầu, vờ như bản thân không tồn tại.
Thấy cha mình sắp động tay đến nơi, Thẩm Đình Sâm bèn đến ngăn cản, Thẩm Quốc Xương liền nhân cơ hội bỏ đi.
Liễu Bình hét lên với Thẩm Đình Sâm: “Con không nghe Cố Sanh Sanh nói hả? Nó muốn tống mẹ vào bệnh viện tâm thần, muốn khiến cho gia đình ta tan cửa nát nhà, nó muốn trả thù chúng ta…”
Thẩm Đình Sâm ngạc nhiên hỏi: “Trả thù cái gì?”
Liễu Bình đột nhiên im lặng, run rẩy như cầy sấy: “Sao mẹ lại có cảm giác có người đang giám sát chúng ta thế? Con trai à, con phải giúp mẹ lên mặt, bắt buộc phải cưới cho bằng được con gái nhà Hoàng Phủ. Nhất định không được để Thẩm Vọng hạ bệ! Con nhìn con nhóc Cố Sanh Sanh nham hiểm kia đi, tương lai ông nội con chết rồi, ở cái nhà này chúng ta không có phần đâu!”
Thẩm Đình Sâm đáp đầy chán chường: “Con không muốn làm giàu nhờ phụ nữ, với lại ông nội sẽ không mặc kệ nhà chúng ta đâu!”
Thẩm Đình Sâm thật sự không muốn phải ở bệnh viện chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, nên lái xe đến thẳng biệt thự riêng của mình.
Chuông cửa vang lên hai hồi, Cố Vân Yên bước ra mở cửa. Cô chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng tơ lụa màu trắng ngà, tóc tai ướt nhẹp, đường cong cơ thể hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn.
Ánh mắt Thẩm Đình Sâm mơ màng: “Khụ, anh đến không đúng lúc…”
Song Cố Vân Yên lại vui vẻ đáp: “Mau vào trong đi.”
Nói xong còn kéo tay Thẩm Đình Sâm, đẩy anh vào nhà. Thẩm Đình Sâm cũng ậm ừ vào theo.
Căn biệt thự này là quà sinh nhật 18 tuổi của ông cụ Thẩm tặng cho Thẩm Đình Sâm, chắc chắn không thể so sánh với căn của Thẩm Vọng, nhưng bù lại được cái yên tĩnh. Bên trong trước kia đã từng trống trải như căn hộ mẫu, nhưng bây giờ lại tràn ngập những món đồ trang trí nữ tính, rất có cảm giác ấm áp của gia đình.
Thẩm Đình Sâm nhịn không được khen ngợi cô: “Em làm nơi này ấm lên nhiều quá.”
Cố Vân Yên ngượng ngùng cười một tiếng, ánh mắt chứa đầy sự ỷ lại và cảm kích: “Lần trước nhờ có anh cứu em, còn đưa em đến chỗ tốt như thế này. Nếu không người đại diện sẽ lại đến tìm em, ép em đi tiếp rượu…”
Thẩm Đình Sâm nói đầy vẻ khinh thường: “Em không cần phải lo lắng. Đợi mấy hôm nữa anh rảnh sẽ giúp anh lấy lại bản hợp đồng kia. Người đại diện đó rõ ràng là kẻ mai mối, em cũng đừng về công ty nữa!”
Cố Vân Yên tự nhiên nổi ánh mắt sùng kính và lòng cảm kích lên, khiến cho Thẩm Đình Sâm lâng lâng mãi không thôi.
Cố Vân Yên vốn là cô gái khéo hiểu lòng người, cô bưng cho Thẩm Đình Sâm một tách cà phê, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh nghe anh tâm sự chuyện phiền não, còn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Anh đừng buồn phiền quá, bác gái vì chuyện của Giai Huyên nên tâm trạng mới không được tốt thôi.”
Thẩm Đình Sâm bực bội nói: “Sanh Sanh cũng quá tùy tiện đi, thế mà lại lôi chuyện Ngô Quân bị nhốt ra hù dọa mẹ anh…”
Thẩm Đình Sâm chưa nói xong, cà phê trong tay Cố Vân Yên bỗng tạt hết lên người anh: “Ấy, em xin lỗi!”
Thẩm Đình Sâm liếc nhìn Cố Vân Yên, thấy sắc mặt của cô trắng bệch, lúc này anh mới nhớ ra Ngô Quân là cha cô, vừa nãy đã lỡ miệng rồi. Thẩm Đình Sâm vội vàng xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh không cố ý nhắc đến chuyện này đâu.”
Cố Vân Yên cố nén nước mắt, ra vẻ hiểu chuyện lắc đầu: “Em không trách anh, chỉ là em… lo cho ba thôi. Em sợ lắm, lỡ như Hoàng Phủ phu nhân và Hoàng Phủ Du Du không chịu buông tha em, cũng đưa em vào đó thì phải làm sao đây…”
“Đừng lo.” Thẩm Đình Sâm đứng ra nhận trách nhiệm: “Có anh đây, anh sẽ bảo vệ em.”
Cố Vân Yên ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Sâm như đấng cứu thế, cảm động đáp: “Cảm ơn anh, Đình Sâm, nếu không có anh em cũng không biết phải làm sao nữa.”
Thẩm Đình Sâm lập tức được nở mày nở mặt, lúc này anh cực kỳ muốn ôm cô một cái, chợt nhớ đến hôn sự giữa mình và Hoàng Phủ Du Du, nên đành yếu ớt từ chối: “Em đừng như thế, Vân Yên…”
Cố Vân Yên thấp giọng nói: “Em tự nguyện mà.”
Vào lúc Thẩm Đình Sâm vẫn còn do dự, Cố Vân Yên bỗng nhiên nhào vào lòng anh, dán cơ thể mềm mại thơm tho lên ngực người đàn ông. Hơi thở của Thẩm Đình Sâm dần nặng nề đi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]