Không khí trong hội trường được đẩy đến mức cao nhất. MC tranh thủ cơ hội xướng tên danh sách đề cử nhân vật nam chính xuất sắc nhất, lại một khoảng thời gian hồi hộp chờ mong nữa bắt đầu. Đèn chiếu chiếu quanh một vòng hội trường, ánh sáng choáng ngợp vô cùng.
Không một ai chú ý đến nhân vật nữ chính đã rời khỏi sân khấu, cả chiếc ghế ở dãy dành cho khách quý đầu tiên cũng trống không.
Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh cùng nhau rời khỏi hội trường theo lối đi riêng, xe tư nhân đã sẵn sàng ở bãi đậu xe từ trước. Gió đêm mát rượi quét qua gương mặt của Cố Sanh Sanh, lúc này cô mới cảm nhận được cảm giác căng thẳng, trên vầng trán trắng nõn xuất hiện vài giọt mồ hôi li ti.
Cố Sanh Sanh cọ má vào cúp để hạ nhiệt độ, vui vẻ nói: “Đây là giải thưởng đầu tiên của em đó.”
Thẩm Vọng nhìn cô đầy sâu xa, chợt anh vươn tay ra.
Cố Sanh Sanh đưa chiếc cúp bảo bối cho anh không chút do dự.
Thẩm Vọng: “… Tay.”
“À.” Cố Sanh Sanh đặt tay vào lòng bàn tay nóng hổi của anh.
Thẩm Vọng dùng sức nắm chặt tay cô.
Cố Sanh Sanh không quan tâm đau đớn, cô ngẩng đầu sốt ruột hỏi Thẩm Vọng: “Vừa nãy anh thấy rõ không, trên sân khấu em…”
Mặt mày cô hết sức hớn hở, chỉ thiếu bước viết mấy chữ “mau khen em đi” lên trên.
Thẩm Vọng đáp chân thành: “Thấy rõ lắm, hôm nay sao lại xinh đẹp như thế hả?”
Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh lập tức phát ra ánh sáng, con mắt liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên có hơi xấu hổ: “Vậy những lời em nói, anh đã nghe thấy hết rồi sao?”
Thẩm Vọng nhếch môi: “Ừ.”
Cố Sanh Sanh chờ mong nửa ngày cũng không thấy thứ mình cần đâu: “Chỉ thế thôi á? Không còn gì khác á?”
Thẩm Vọng hỏi lại: “Còn gì nữa?”
Chiến lược của Cố Sanh Sanh hoàn toàn sụp đổ, cô bước lùi ba bước, khuôn mặt lộ ra biểu cảm tan nát cõi lòng.
Thẩm Vọng khẽ hất cằm: “Biểu cảm gì đây?”
“Anh… được lắm, anh rất được!” Ngón tay cô run rẩy, dáng vẻ hết sức thương tâm: “Em đã đặc biệt chọn thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời để thổ lộ với anh, đứng trên sân khấu hồi hộp chết đi được. Còn anh thì phản ứng như thế này đây! Thế mà bảo yêu người ta, anh hết yêu em rồi đúng không?”
Thẩm Vọng siết chặt nắm tay, vội vàng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Cố Sanh Sanh để có thể khắc chế ngữ khí: “Lên xe rồi nói.”
“Không thích!” Cố Sanh Sanh hất tay anh ra, xoay người cong chân bỏ chạy.
Vừa chạy được ba bước đã bị một cánh tay cường tráng ôm ngang người, tiếng nói trầm khàn pha chút lạnh lùng và xấu hổ vang lên phía sau lưng: “Tiểu yêu tinh xấu tính.”
“Xí, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn yêu với tinh, đúng là đồ miệng mồm lươn lẹo.”
Rõ ràng anh đang phối hợp với cô còn gì! Thẩm Vọng chớp mắt nói: “Có phải em ngứa da rồi không?”
Cố Sanh Sanh lại vùng lên, lắc lư người để tránh khỏi sự kìm kẹp của Thẩm Vọng: “Còn hung dữ với em nữa, mau thả em ra!”
Hành động giãy giụa của Cố Sanh Sanh chẳng đáng là gì đối với Thẩm Vọng, nhưng đôi chân tinh tế dưới tá váy đỏ chót cứ không an phận mà đá đạp lung tung, trông thật bắt mắt làm sao. Giống như con mồi xinh đẹp không biết nghe lời, khiến cho người ta tự nhiên sinh ra cảm giác muốn xâm chiếm tàn phá một cách mãnh liệt.
Thẩm Vọng ôm ngang cô, nhét vào trong xe.
May mà không có đám thợ săn ảnh ở đây, không thôi một màn âu âu yếm yếm này lại lên hot search nữa cho mà xem.
Chiếc xe lincoln lao vun vút trên đường, tấm ngăn cách lẳng lặng nâng lên ngăn cách hoàn toàn không gian phía sau. Khoang sau xe khá rộng rãi, đủ cho hai người dây dưa. Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đầu tiên là động khẩu, tiếp theo động thủ, quấn quýt thành một trên tấm nệm lót bằng da.
Cố Sanh Sanh ngồi cao hơn, ép trên người Thẩm Vọng nhìn xuống.
Đèn xe bên ngoài cửa sổ tạo thành những vệt ánh sáng dài, hắt ánh sáng vào phía trong khoang xe.
Hai má Cố Sanh Sanh đã nóng, bàn tay lại càng nóng hơn. Cô trừng mắt nhìn Thẩm Vọng. Vẻ mặt của anh vẫn rất tự nhiên, chỉ có duy nhất cặp mắt phượng là chứa đựng ánh sáng hết sức nóng bỏng.
“Đây mới là phản ứng của anh.”
Giọng Thẩm Vọng khàn khàn, anh nắm lấy bàn tay trơn tuột của Cố Sanh Sanh: “Từ lúc nhìn thấy em đứng trên sân khấu, anh đã…”
Hơi thở giao hòa, nhịp tim gấp gáp đồng điệu.
Hai đôi môi dính nhau trong một chớp mắt, Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu, tóc đen da trắng, giữa mi tâm toát ra vẻ hoang mang: “Anh vẫn chưa nói… ba chữ đó.”
Thẩm Vọng đặt môi lên phần gáy mịn màng của cô và mút nhẹ.
Âm thanh ướt át phát ra cùng với hơi thở nóng hổi của người đàn ông, tiếng cười đầy ẩn ý vang lên bên tai: “Lên giường rồi sẽ nói cho em nghe.”
“Thế…” Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng si mê, cánh tay vịn chặt lên bờ lưng rắn chắc của anh, nhỏ giọng thủ thỉ: “Chúng ta mau về nhà thôi.”
…
Sau khi lễ trao giải kết thúc, vài tấm hình chụp của Thẩm Vọng được tung lên Weibo, rất nhanh liền kéo theo một đám người cuồng nhan sắc, couple vợ chồng boss được thăng lên cấp độ cao hơn. Tiếc là Thẩm Vọng không sử dụng Weibo, đám người cuồng mặt đẹp kích động phải chạy đến Weibo chính thức của Thẩm thị gọi chồng ơi chồng hỡi, náo loạn vô cùng.
Ông cụ Thẩm nhìn Weibo chính thức: *hoài nghi nhân sinh*
(Kiểu này nè mấy bà:)
Ông cụ không thể nào tiếp nhận nổi trò đùa này: “Mấy người trẻ tuổi bây giờ loạn quá loạn, không biết Thẩm Vọng và Sanh Sanh đã đăng ký kết hôn rồi hay sao mà còn gọi Thẩm Vọng là chồng này chồng nọ! Lỡ con bé Sanh Sanh nghe được thì làm sao đây? Không được, ta phải dạy dỗ chúng nó một chút.”
Lão quản gia cười: “Đây là ngôn ngữ của những người trẻ tuổi đấy ạ.”
“Tất nhiên ta biết! Ta cũng là người rành mạng xã hội đấy nhé!” Ông cụ Thẩm không muốn thừa nhận mình lạc hậu, bèn hậm hực xóa một nửa đoạn văn mình vừa soạn ra.
Sau đó mở album ảnh.
Ảnh cưới của Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng được chụp rất tốt, hai người vốn là những tượng đài nhan sắc, chụp ảnh kết hôn cũng đẹp vô cùng. Ông cụ Thẩm đặc biệt lưu hết tất cả lại trong điện thoại, để gặp người khác là có thể khoe khoang ngay lập tức.
Ông cụ tỉ mỉ chọn tấm hình ngọt ngào nhất và đăng lên.
Weibo chính thức của Thẩm thị ngàn năm đăng bài một lần bỗng nhiên có bài viết mới.
“Ảnh kỷ niệm kết hôn của vợ chồng họ Thẩm.”
Ảnh chụp rất có hồn, Cố Sanh Sanh đội khăn voan nhìn Thẩm Vọng, cả hai mỉm cười hết sức hạnh phúc, khoảnh khắc này được lưu lại trong bức ảnh, có thể thấy tình cảm của hai người dồi dào cỡ nào.
【Aaaaaa! Đẹp trai! Quá đẹp trai! Không biết nên yêu ai luôn ấy!】
【Đây chính là tình yêu ư!】
【Là boss bá đạo người thật đó! Đứng với Cố Sanh Sanh đẹp đôi quá!】
【Có ai ở đó không! Giết tôi hiến tế cho vợ chồng boss đi!】
【Boss bá đạo xuất hiện từ đây rồi nhé.】
【Ánh mắt boss nhìn Cố Sanh Sanh thật ôn nhu biết bao, tôi sẽ tưởng tượng anh ấy đang nhìn tôi vậy huhu.】
【Mọi người nghe tôi nói này, thần thái của boss ở ngoài đỉnh hơn trong hình gấp vạn lần nhé!!! Để tôi cho mọi người xem!!!】
Ông cụ Thẩm tức giận gỡ luôn bài viết.
Ông cụ bị cư dân mạng làm cho mất hình tinh thần, cuối cùng đành phải chọn đặt chính sự lên trên. Bây giờ tình cảm giữa Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đã ổn định, sự nghiệp có thành tựu, tâm bệnh duy nhất của ông chỉ còn lại mỗi Thẩm Đình Sâm. Chỉ cần hôn sự của Thẩm Đình Sâm và Hoàng Phủ Du Du hoàn thành thì ông sẽ lập tức nhắm mắt, coi như cũng được mỉm cười nơi chín suối.
Cố Sanh Sanh phát hiện dạo gần đây Thẩm Vọng có gì đó không đúng cho lắm.
Điện thoại riêng của Thẩm Vọng ngoại trừ Cố Sanh Sanh ra thì rất hiếm khi có ai gọi đến. Bây giờ một ngày lại năm lần bảy lượt đổ chuông, có khi vào ngay lúc hai người tình ý lên cao, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho cười vỡ cả bụng.
Tất nhiên người cười chỉ có một mình Cố Sanh Sanh, còn Thẩm Vọng thì đen mặt vào phòng tắm nghe điện thoại, dáng vẻ tránh ngược tránh xuôi. Nếu không phải Cố Sanh Sanh biết mật khẩu điện thoại của Thẩm Vọng, biết là từ ông cụ Thẩm gọi đến, chắc chắn cô sẽ nổi lòng nghi ngờ Thẩm Vọng lén lút đi trăng hoa trai gái sau lưng cô cho mà xem.
Nhưng cặp ông cháu ông cụ Thẩm và Thẩm Vọng này đều không phải là những người thích bộc lộ tình cảm ra ngoài. Một tháng cùng lắm liên lạc hai lần, ngữ khí còn hết sức trịnh trọng, bây giờ ông nội có chuyện gì gấp đến nỗi ngày nào cũng tìm đến Thẩm Vọng thế nhỉ?
Cố Sanh Sanh tò mò đến khó chịu, cuối cùng phải đuổi theo tra hỏi Chu Vị.
Phu nhân có lệnh, Chu Vị không dám làm trái, đành phải kể đầu đuôi mọi chuyện ra. Vốn là lần trước Thẩm Đình Sâm bị lừa, thâm hụt mấy ngàn vạn tiền vốn của Thẩm thị, nên mới bị Thẩm Vọng đá đít ra khỏi công ty.
Nhưng Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình cứ lấy lý do “Thẩm Đình Sâm kết hôn với đại tiểu thư Hoàng Phủ Du Du, không thể để cho nhà Hoàng Phủ xem thường” ra để rỉ tai ông cụ Thẩm hằng ngày, ông cụ lại là người dễ mềm lòng, đành phải chạy đến năn nỉ Thẩm Vọng, xin anh giao mảnh đất ở vùng ngoại ô cho Thẩm Đình Sâm quản lý, coi như làm quà mừng tân hôn cho em trai.
“Sao có thể thế chứ!” Cố Sanh Sanh không có khái niệm về kinh doanh, cô chỉ đau lòng cho Thẩm Vọng: “Sao ông nội lại làm bừa như vậy được!”
Chu Vị lần này như tìm được bạn tri kỷ, từ nhỏ anh đã lớn lên ở Thẩm gia nên biết rất rõ cái ý niệm “gia hòa vạn sự hưng”* đã cắm rễ sâu trong suy nghĩ của ông cụ Thẩm như thế nào, mà ông cụ lại là người Thẩm Vọng tôn trọng nhất. Có lẽ trên đời này chỉ có một mình Cố Sanh Sanh mới trị được cặp đôi ông cháu này.
*Gia hòa vạn sự hưng: gia đình hòa thuận êm ấm thì mọi chuyện mới thuận buồm xuôi gió được.
Chu Vị tố cáo với Cố Sanh Sanh một tràng dài: “Để đấu thầu được mảnh đất này, đám nhân viên dưới trướng tiên sinh phải chuẩn bị trong cả nửa năm trời, giai đoạn vừa bắt đầu đã tiêu tốn tận hơn 100 triệu. Thế mà lại có người dám tơ tưởng đến! Không những thế, Thẩm Đình Sâm vừa không có năng lực lại vừa tự cao, khoảng thời gian mà tiên sinh của chúng ta ở nhà dưỡng thương, hắn đã mang hết vốn công ty đi đầu tư cho Cố Vân Yên, lần nào cũng mất cả chì lẫn chài. Tất cả đều là tiền tiên sinh kiếm được đó!”
Cố Sanh Sanh giận quá bật cười thành tiếng.
Trong sách gốc, Thẩm Đình Sâm đã tiếp nhận toàn bộ cơ đồ mà Thẩm Vọng đánh đổi được sau khi anh xảy ra chuyện, từ đó trở thành vị giám đốc lạnh lùng tàn bạo nhất. Nhưng bây giờ xem ra anh ta cũng chẳng có chút tài năng làm ăn kinh doanh gì, mất đi cái mác người nhà họ Thẩm, đi đâu cũng vấp phải chướng ngại.
Nghĩ đến Thẩm Đình Sâm là máu nóng liền nổi lên.
…
Không bao lâu sau, bên Thẩm gia truyền đến tin dữ, người xảy ra chuyện không ngờ lại là Thẩm Giai Huyên.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng bặt, Thẩm Vọng vừa bước ra ngoài vừa nghe điện thoại, anh quấn khăn tắm ngang eo, những giọt nước chạy dọc xuống theo cơ ngực rắn chắc, vai rộng eo hẹp cùng đôi chân dài cứ thế lộ ra.
Tiếc là cảnh đẹp lại không có người thưởng thức, Cố Sanh Sanh đang áp mặt trên gối chơi điện thoại, bọc chăn kín người, chỉ thò ra cặp chân mượt mà như ngọc dương chi, bàn chân nhỏ nhắn hồng hào lắc lư qua lại.
Nhỏ hơn cả nắm tay, khiến cho không một ai kiềm lòng được, cứ muốn sờ thử để cảm nhận.
Thẩm Vọng vuốt ve bàn chân kia, hờ hững đáp lại người ở đầu bên kia điện thoại: “Được, tôi biết rồi.”
Bị lòng bàn tay thô ráp quét qua, Cố Sanh Sanh nhột đến run rẩy cả người, vừa quay đầu lại thì bị sắc đẹp của Thẩm Vọng tập kích khiến cho đầu óc choáng váng, nhưng vẫn cố cắn môi nỗ lực bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dùng khẩu hình cảnh cáo anh: “Không được phá em.”
Bên trong đôi mắt sâu xa của Thẩm Vọng như ẩn chứa ý cười, anh nhìn Cố Sanh Sanh cố tỏ ra già dặn, lại dùng tay khóa chặt cổ chân mảnh mai của cô, sau đó là đến lòng bàn chân da dẻ non nớt. Cảm giác nhộn nhạo kéo đến như nước, ánh mắt Cố Sanh Sanh đờ ra, hơi thở dần dần dồn dập lên, cô tức giận đạp mạnh vào lòng bàn tay anh, nhưng bàn tay đó tựa như còng sắt, có đạp thế nào cũng không thoát ra được.
Cuối cùng Cố Sanh Sanh đâm đầu thẳng vào ngực Thẩm Vọng, khiến cho điện thoại của anh rơi xuống giường, vừa hay đụng trúng nút mở loa ngoài.
Âm thanh của lão quản gia truyền ra, ngữ điệu vô cùng sốt ruột: “Hiện tại ông cụ không chịu nổi kích thích, thiếu gia Thẩm Vọng nên tranh thủ thời gian về nhà một chuyến đi ạ.”
“Biết rồi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đó.” Nói xong liền cúp máy.
Cố Sanh Sanh giật mình bật người dậy: “Thế nào rồi anh? Ông nội có chuyện gì sao?”
Thẩm Vọng mặt không thay đổi cảm xúc, ôm Cố Sanh Sanh vào lòng vuốt ve một lúc để cô bình tĩnh lại rồi nói: “Ông nội không sao hết, là Thẩm Giai Huyên gặp chuyện.”
“À.” Cố Sanh Sanh an tâm vỗ ngực.
“Ây da!” Đầu ngón chân bỗng nhiên bị Thẩm Vọng cắn một phát, Cố Sanh Sanh lười biếng nằm dài ra giường, tò mò hỏi: “Em gái trên danh nghĩa của anh gặp chuyện gì thế?”
Thẩm Vọng nắm bàn chân cô, đặt lên mu chân nhẵn mịn một nụ hôn để lại dấu vết đo đỏ: “Bác quản gia không nói rõ. Ông nội lo lắm, anh phải về bên đó một chuyến.”
Cố Sanh Sanh vội nói: “Vậy em cũng đi.”
Ánh mắt Thẩm Vọng phát ra ý tứ sâu xa: “Em đi được à?”
Mặt Cố Sanh Sanh lập tức nóng lên, cô đá anh một phát rồi tức giận xoay người: “Anh đi đi, dù sao em cũng chẳng thích gặp mấy người rách việc đó.”
Thẩm Vọng giúp Cố Sanh Sanh đắp kín chăn, sau đó ôm mặt cô hôn hai cái và hứa sẽ mang bánh ngọt về cho cô.
Cố Sanh Sanh vốn không có ý định nổi giận, thế là tươi cười rạng rỡ chào tạm biệt Thẩm Vọng.
Nào ngờ Thẩm Vọng đi chuyến này đến tận nửa đêm mới trở về nhà. Cố Sanh Sanh mặc dù buồn ngủ lắm nhưng vẫn cố chống đỡ ngồi trên chân Thẩm Vọng, ăn bánh tart đào do anh mang về.
Cô ăn hết một cái, lại quờ quạng lấy tiếp cái thứ hai.
Thẩm Vọng cúi đầu nhìn cô, Cố Sanh Sanh khẽ rùng mình, vội vàng đưa bánh đến trước miệng anh: “Bánh ngon lắm, anh cũng mau ăn thử đi.”
Thẩm Vọng nở nụ cười: “Em ăn đi, ăn xong rồi đi đánh răng.”
Cố Sanh Sanh lấy được giấy thông hành nhưng lại không được vui vẻ cho lắm. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng, cánh môi màu hồng anh đào bị dính chút mứt hoa quả: “Trông anh không vui chút nào, đã xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Vọng lau mứt hoa quả trên khóe môi cô bằng tay anh, trong lòng không hiểu sao mềm mại hẳn ra, cảm giác ngọt ngào lan tràn khắp con tim.
Nói ra thật sự không thích hợp với bầu không khí đẹp đẽ này chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]