Tạ Tùy cùng Tịch Bạch quấn quýt một lát thì nhìn thấy Đái Tinh Dã đang mơ màng buồn ngủ từ trong khoang thuyền bước ra.
Nhìn thấy một màn kϊƈɦ thích trước mặt, hắn “Ây da” một tiếng: “Tôi con mẹ nó. . . Hai người tại sao lại ở cùng nhau rồi?”
Tịch Bạch không vui trừng hắn.
Đái Tinh Dã che hai mắt của mình, đi tới đầu thuyền, cười nói: “Tạ Tùy từ khi xuất viện đến giờ, hắn mẹ nó giống như người chết, đi đến đâu cũng mang theo một bộ mặt quan tài, làm cái gì cũng không xong, lúc này ôm cô gái nhỏ của mình, ngược lại hình như có chút dịu dàng nha.”
Tạ Tùy mặc kệ hắn, cậu cầm lấy giày cao gót của Tịch Bạch đi đến bên boong tàu, dùng khăn thấm ướt nước, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn xung quanh.
Đái Tinh Dã nói đùa: “Không phải đã chia tay rồi à? Tại sao còn làm những việc này? Người ta cũng không phải là không có tay!”
Tịch Bạch lên giọng: “Tùy ca giúp tôi rửa giày, cậu có ý kiến gì?”
“Ơ, đây là tình anh em gì chứ, hai người các cậu y như mấy cặp đôi trong phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ ấy!”
Mặt Tạ Tùy không chút thay đổi nói: “Cậu quản cả Thái Bình Dương sao, quản nhiều như vậy?”
“Được, được, được. Hai ngươi tả hữu tấn công, tôi nói không lại, bái bai.”
Đái Tinh dã nói xong liền rời khỏi boong tàu.
Tạ Tùy lau sạch đôi giày, sau đó đặt ở bên cạnh chân Tịch Bạch, thấy cô thất thần, vì thế cậu đã chủ động nâng chân cô lên, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-trong-long-anh/765183/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.