Vương Chí Tôn vừa uống xong ngụm trà, liền đặt xuống bàn, thở dài...
Lại Hoa ngồi ngay đó, thấy vậy thì liếc ông một cái:
- Thở dài cái gì? Ông làm tôi xuống tâm trạng lây rồi.
Vương Chí Tôn xoa cái đầu đã mấy màu tóc trên đầu, nặng nề nói:
- Lục Cảnh Quân vừa gọi điện, nói là con bé bị sốt cao, còn may là đã khoẻ rồi.
Lại Hoa nghe vậy không nhịn được đỏ mắt, đánh vào lão Vương một cái:
- Ông đó, tôi đã nói rồi, bên đó là con nhà lính, tính cách thô lỗ, cục cằn, San San lại chỉ là một tiểu thư mềm mại như thế, bảo nó sang đó ở khác nào cho nó đi vào quân đội hả?
- Nhưng mà nó bướng bỉnh, tôi cũng đâu còn cách nào?
- Nó là con gái, dạy con gái thì phải nhẹ nhàng mềm mỏng, con bé đã rất đáng thương rồi.
Vương Chí Tôn lặng người, đột nhiên nghẹn lại:
- Tôi chỉ định cho nó sang đó ở một, hai tháng thôi, bà xem bà thương nó... tôi cũng đâu kém gì? Chẳng qua là... tôi thấy ghen tị với con gái nhà lão Kiều, lão Hứa kìa... tri kỉ như áo bông nhỏ vậy, nên nóng lòng đem nó đi dạy dỗ một chút mà... chứ giờ... tôi cũng nhớ nó lắm...
Lại Hoa thở dài, ôn nhu vỗ về ông:
- Thôi... ông kiên nhẫn một chút, đợi qua thời kì phản nghịch, con bé rồi sẽ lại hiểu cho chúng ta thôi mà.
Hướng San lặng người nghe hai người bạn già tâm sự...
Trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-an-die/2839433/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.