Chương trước
Chương sau
Vương Chí Tôn vừa uống xong ngụm trà, liền đặt xuống bàn, thở dài...

Lại Hoa ngồi ngay đó, thấy vậy thì liếc ông một cái:

- Thở dài cái gì? Ông làm tôi xuống tâm trạng lây rồi.

Vương Chí Tôn xoa cái đầu đã mấy màu tóc trên đầu, nặng nề nói:

- Lục Cảnh Quân vừa gọi điện, nói là con bé bị sốt cao, còn may là đã khoẻ rồi.

Lại Hoa nghe vậy không nhịn được đỏ mắt, đánh vào lão Vương một cái:

- Ông đó, tôi đã nói rồi, bên đó là con nhà lính, tính cách thô lỗ, cục cằn, San San lại chỉ là một tiểu thư mềm mại như thế, bảo nó sang đó ở khác nào cho nó đi vào quân đội hả?

- Nhưng mà nó bướng bỉnh, tôi cũng đâu còn cách nào?

- Nó là con gái, dạy con gái thì phải nhẹ nhàng mềm mỏng, con bé đã rất đáng thương rồi.

Vương Chí Tôn lặng người, đột nhiên nghẹn lại:

- Tôi chỉ định cho nó sang đó ở một, hai tháng thôi, bà xem bà thương nó... tôi cũng đâu kém gì? Chẳng qua là... tôi thấy ghen tị với con gái nhà lão Kiều, lão Hứa kìa... tri kỉ như áo bông nhỏ vậy, nên nóng lòng đem nó đi dạy dỗ một chút mà... chứ giờ... tôi cũng nhớ nó lắm...

Lại Hoa thở dài, ôn nhu vỗ về ông:

- Thôi... ông kiên nhẫn một chút, đợi qua thời kì phản nghịch, con bé rồi sẽ lại hiểu cho chúng ta thôi mà.

Hướng San lặng người nghe hai người bạn già tâm sự...

Trước kia, cô cứ luôn oán trách ba, vì sao lại quên mẹ nhanh như vậy, lại mau chóng lấy người khác như vậy...

Dì Lại Hoa vẫn luôn hiền lành tốt bụng như vậy... nhưng cô vẫn luôn không chịu chấp nhận dì... với cô, mẹ cô là xinh đẹp nhất, là tuyệt nhất, không ai có thể thay thế bà được...



Hướng San vậy mà quên mất, cô đâu thể ở mãi với ba được, mà ba cô cũng cần một người bầu bạn suốt quãng đời còn lại...

Cô ích kỉ, xấu tính đến vậy mà họ vẫn không ngừng yêu thương cô, cô may mắn đến vậy... còn oán trách gì nữa chứ?

Hướng San mím chặt môi, không ngừng tỉnh ngộ...

Vương Tư Minh vừa trở về từ trường, đến cổng nhà liền thấy Hướng San đứng núp sau cánh cửa không rõ mặt, cậu ngạc nhiên thốt lên:

- San San?

Mà lão Vương với Lại Hoa bên trong cũng nghe thấy tiếng của Tư Minh, tò mò nghển cổ ra hóng...

Hướng San giật mình quay lại, thấy người gọi là Tư Minh, cậu hiện giờ đã 12 tuổi, vậy mà đã cao ngang cô, tức khác bầu không khí trở nên lúng túng:

- À... ừ...

- Có chuyện gì sao? _Tư Minh ngập ngừng hỏi, bởi bình thường Hướng San rất ít khi về nhà, có về cũng chỉ là lúc hết tiền...

Nghĩ nghĩ, Tư Minh liền đưa tay vào túi, lấy ra cái thẻ lần trước:

- San San, chị cầm lấy cái này đi, thẻ này là để chứa tiền giải thưởng mấy cuộc thi em tham gia, mỗi tháng tiền vẫn luôn được chuyển tới đều đặn, là tiền riêng của em, ba mẹ sẽ không biết đâu.

Tư Minh vừa đưa mắt nhìn Hướng San, liền thấy cô đứng nhìn cậu từ bao giờ, đôi mắt đẹp long lanh có nét giống cậu giờ đỏ hoe, nước mắt từng giọt như pha lê rơi xuống... khiến Tư Minh lúng túng:

- San San, chị... chị bị làm sao thế?

Hình ảnh cậu bé 13 tuổi đứng chết lặng trước di ảnh của cô hiện lên cùng dáng vẻ phẫn nộ cầm dao đâm liên hoàn vào một kẻ điên để trả thù cho cô ập đến... sau đó kết cục là bị tử hình...

Một cậu bé ấm áp như ánh dương cứ thế bị một đứa ích kỉ như cô huỷ hoại...

Hướng San không nhịn được nữa, chạy tới ôm chặt Tư Minh, mùi sữa nhè nhè của thiếu nữ quanh quẩn khiến cậu trực tiếp hoá đá, mặt mũi cũng đỏ bừng vì bất ngờ cùng xấu hổ...

Hướng San thút thít nói:



- Tư Minh ngốc, sao em không kệ chị đi chứ? Em còn có cuộc sống của em nữa mà? Em còn phải lo cho ba với dì nữa. Em là đứa trẻ cẩn trọng cơ mà, tại sao lại hành động dại dột như vậy?

Tư Minh khó hiểu, cậu chỉ là muốn đưa cho San San chút tiền thôi mà, dù sao mấy phần thưởng ấy cũng đâu có nghiêm trọng đến vậy?

Cơ mà... hình như San San hết khó chịu với cậu rồi? Chị ấy còn gọi tên cậu nữa...

Nhưng sao chị ấy lại khóc khổ sở thế này? Là bên bị người họ Lục đó bắt nạt sao?

Nghĩ đến đây cậu lại tức giận, lập tức nắm vai Hướng San, nghiêm túc hỏi:

- San San? Nói em nghe, chị bị tên họ Lục đó bắt nạt sao?

Hướng San mắt còn đang tèm nhem, nấc lên một tiếng rồi ngơ ngác:

- Hức... Hảa?

Mà Vương Chí Tôn cùng Lại Hoa nãy giờ chứng kiến cảnh Hướng San với Tư Minh ôm nhau khóc, ngạc nhiên nhìn nhau, lại nghe thấy Tư Minh hỏi câu này thì vội bước nhanh lại. Vương Chí Tôn quên cả cái lưng đau, hớt ha hớt hải đẩy Tư Minh ra, nắm lấy vai Hướng San:

- Sao? Con bị Lục Cảnh Quân bắt nạt? Nói cho ta nghe, ta đi xử lí. Ta là muốn nó dạy dỗ con, ý là muốn thuyết giáo, chứ không phải là động tay động chân!

Dì Lại Hoa cũng nhẹ nhàng nhíu lại chân mày xinh đẹp, mắt hồng hồng:

- Trời ơi, San San nhà chúng ta là con gái, trước đó tuy người có nhỏ, nhưng vẫn có da có thịt một chút, nhưng giờ nhìn xem, da thịt cũng đi đâu mất hết rồi!

Tư Minh oán giận nói:

- Con đã bảo mọi người rồi, San San chỉ là nóng tính, chứ chị ấy tốt lắm, đâu có hại ai bao giờ đâu, vậy mà mọi người cứ dứt khoát đưa chị ấy đến đó ở.

Hướng San đần người nhìn 3 người lời qua tiếng lại, trách nhau vì không chăm sóc tốt cho cô, cuối cùng cô liền cười khanh khách thành tiếng, dang tay ôm cả 3 người, đầy ẩn ý nói:

- Thật tốt, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra với chúng ta cả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.