*Bắt đầu từ chương này không còn tên nữa nha! Bởi nội dung có chút phức tạp nên khó đề tên*(XIN LƯU Ý ĐÂY KHÔNG PHẢI VÌ LƯỜI! KHÔNG PHẢI VÌ LƯỜI! KHÔNG PHẢI VÌ LƯỜI! Chuyện quan trọng phải nói ba lần)
Thần cùng Kiệt đang đi trên hành lang. Tuy nói là đi bộ nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bước chân của Thần đang vô cùng vội vã. Cứ như thể hắn đang muốn trốn tránh cái gì đó. Kiệt lúc đầu chỉ đi bộ chậm rãi theo sao, nhưng càng lúc Thần bước đi càng nhanh, hắn sắp không đuổi kịp liền chạy tóm giữ tay Thần lại. Thần bị giữ lại cũng không có phản kháng, bản thân dừng động tác bước đi, đầu có chút cúi xuống chưa từng quay đầu lại nhìn Kiệt.
-Thần! Mau nói cho anh. Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Để khi khác được không em.....
-NÓI MAU!!!!!_Kiệt nổi cáu
........
Cuối cùng vì phản ứng gay gắt của Kiệt, hai người quyết định đứng ở một góc hành lang vắng nói chuyện
-Hôm qua, em gặp........... Trịnh Hải Bình!_Thần có chút khó khăn nói
Kiệt lại ngạc nhiên. Người này chỉ là anh họ của Bảo Yết có gì khiến Thần trở nên khó coi như vậy?
-Có chuyện gì xảy ra?
-Ha......em tưởng em đã là kẻ bỉ ổi nhất rồi nhưng không ngờ còn có một kẻ còn bỉ ổi hơn em.
.....
-Hải Bình....Hắn nói...hắn nói để có thể giữ lại được thứ quý giá nhất của mình kể cả có phải ký thoả thuận với quỷ hắn cũng làm. Và hắn đã làm. Hắn thực sự đã làm. Hắn nói chỉ cần hắn muốn thì em à không chúng ta sẽ không bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519190/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.